Long Phù

Chương 2302: Vĩnh viễn vô địch (Đại kết cục) (2)

Chương 2302: Vĩnh viễn vô địch (Đại kết cục) (2)
Vũ trụ này, được ngưng tụ bởi sức mạnh của Võng Lạc trải rộng trong Đa Nguyên Vũ Trụ.
- Cổ Trần Sa, ngươi xem, đây là vũ trụ mà ta đế tạo ra, còn có, mỗi một người trong Đa Nguyên Vũ Trụ, hiện tại cũng đang tìm tới vị trí của chính mình, bọn hắn vận dụng sức mạnh Hư Nghĩ Võng Lạc của ta, phản hồi đến trong hiện thực, hoàn toàn thay đổi tất cả.
Hình ảnh vừa chuyển, là một nông thôn ở vũ trụ hẻo lánh, còn là ở thời đại nguyên thủy nhất, người ở nơi này chỉ biết luyện võ, săn bắt, căn bản không biết bất kỳ sự thay đổi nào của ngoại giới, nhưng vào một ngày nào đó, đột nhiên tâm linh tiếp nối vào trong Võng Lạc, lượng lớn thông tin lập tức trùng kích đến.
Lập tức, tất cả mọi người ở nông thôn này giành được tri thức trước nay chưa có, tu luyện công pháp, thực lực tăng mạnh, tầm mắt khoáng đạt hơn rất nhiều, đồng thời, bọn hắn cũng sẽ sử dụng Tâm Linh Chi Lực của mình, ở trong Võng Lạc thu hoạch rất nhiều tài nguyên.
Sau đó, hình ảnh lại chuyển tiếp.
Trong vũ trụ dung nham ác liệt, sa mạc, héo rũ, hoang vu, giống như là địa ngục, rất nhiều nhân loại sinh sống, những nhân loại này đau khổ giãy giụa muốn tìm cách sống, năng lực của bọn hắn, không thể thoát khỏi vũ trụ này, bọn hắn thiếu thốn lương thực, thậm chí ngay cả năng lực tu hành cơ bản cũng không biết, nhưng khi Võng Lạc kia phủ xuống đã nối liền tâm linh của bọn hắn.
Lập tức, bọn hắn học được rất nhiều thứ, thậm chí có thể hấp thu vật chất từ trong Võng Lạc, cuối cùng cải thiện vũ trụ cằn cỗi này, khiến cho vũ trụ này trở nên sinh cơ bừng bừng.
- Ngươi xem, tất cả mọi người vận dụng sức mạnh tâm linh, có thể can dự vào hiện thực, thậm chí tâm linh tạo vật, nhưng mà tai hại là tu vi càng cao, cảm xúc tiêu cực càng lớn mạnh, cuối cùng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thậm chí khiến cho Đa Nguyên Vũ Trụ bị cảm xúc tiêu cực hủy diệt, nhưng sau khi Võng Lạc của ta được sinh ra, tất cả cảm xúc tiêu cực ngược lại đã trở thành sức mạnh vận chuyển Võng Lạc, ngươi xem...
Hạo Huyền đột nhiên vung tay ra, dường như toàn bộ Đa Nguyên Vũ Trụ thu nhỏ lại, vũ trụ vô số hằng sa đều ở trong lòng bàn tay, ở trong vũ trụ, Võng Lạc rậm rạp chằng chịt thẩm thấu xâm nhập vào từng ngõ ngách.
Vòng lưới giống như xoáy nước cực đại, hấp thu tất cả cảm xúc tiêu cực, chuyển hóa thành động lực.
Sau đó những động lực này, lại biến thành số liệu, hội tụ trên người Hạo Huyền.
- Cổ Trần Sa, có nhìn thấy không, đây chính là cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ mà ngươi hằng tha thiết ước mơ.
Hạo Huyền nói.
- Đa Nguyên Vũ Trụ đã được Võng Lạc của ta cứu vớt, ta là chúa cứu thế, vận số cũng thuộc về ta, mà đám người các ngươi, trên thực tế chỉ tự do bên ngoài Võng Lạc của ta, cũng làm chuyện giống như ta, Cổ Trần Sa, sau khi ta luyện thành Phi Hữu Vô Bất Hủ, cảnh giới của ngươi trên thực tế cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi, có dấu hiệu tấn chức. Ngươi nói xem ta giúp ngươi tấn chức mới tốt, hay là hiện tại bóp chết ngươi mới hay đây?
- Ngươi nói nhiều như vậy, giới thiệu sự khống chế của ngươi đối với Đa Nguyên Vũ Trụ, mục đích chỉ có một, chính là cho rằng ta không phải là đối thủ của ngươi?
Ánh mắt Cổ Trần Sa kỳ quái nhìn Hạo Huyền.
- Ngươi ra tay đi.
Hạo Huyền chắp tay sau lưng nói.
- Niềm hy vọng lớn nhất của ngươi là sau khi kế tục ta, tu thành Phi Hữu Vô Bất Hủ, nhưng chỉ dừng ở đây thôi. Nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội, để ngươi dùng thủ đoạn mạnh nhất ra tay với ta.
- Có chút thú vị rồi đấy.
Cổ Trần Sa duỗi một tay, chậm rãi vươn về phía Hạo Huyền.
Lúc bắt đầu Hạo Huyền, vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng bàn tay vươn tới trước mặt hắn ta, hắn ta căn bản không thể nào tập trung vị trí của bàn tay này, bàn tay dường như là một hình thái hắn ta căn bản không thể lý giải được.
- Giết!
Ánh mắt của hắn ta lóe lên, Đa Nguyên Vũ Trụ bị chấn động, dường như tất cả sinh linh đều cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn ta.
Ầm ầm!
Trên người hắn ta, hàng tỷ Trường Hà lao về phía Cổ Trần Sa cọ rửa.
Nhưng mà, sức mạnh của hàng tỷ Trường Hà, lúc đụng phải bàn tay này, tự động thu nhỏ lại, rơi vào trong lòng bàn tay của Cổ Trần Sa, biến thành rất nhiều Phù Văn.
Sau đó, thân hình của Hạo Huyền theo bàn tay mở rộng ra của Cổ Trần Sa mà thu nhỏ lại.
- Đáng chết, đây là cái gì, sao có thể mạnh mẽ như vậy chứ!
Hạo Huyền dường như phát điên rồi, hắn ta cố gắng thôi động cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ của mình, đáng tiếc, cảnh giới này cho dù là đạt tới cực hạn, cũng không thể nào ngăn cản được bàn tay của Cổ Trần Sa, đơn giản duỗi tay ra.
- Tại sao, đây là cảnh giới gì chứ.
Cả người Hạo Huyền muốn nghĩ hết mọi cách, thậm chí hắn ta muốn thôi động tất cả Đa Nguyên Vũ Trụ, cùng Cổ Trần Sa đồng quy vu tận, nhưng căn bản không thể xuất ra bất kỳ thủ đoạn nào.
- Rõ ràng cảnh giới của ngươi thấp hơn ta, nhưng chiêu thức của ngươi, tại sao ta không thể ngăn cản được chứ? Rốt cuộc cảnh giới của ngươi là gì.
- Ngươi căn bản không hiểu cảnh giới là cái gì, cảnh giới, chẳng qua chỉ là một cái dấu hiệu, chỉ là cái tên so sánh thực lực cao thấp mà thôi, mà tất cả cảnh giới, đều là do ta xác định. Cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ, cũng là ta đưa ra, ta không phải không luyện thành, mà là ta đã không cần cảnh giới này để chống đỡ bản thân mình nữa rồi.
Cổ Trần Sa nói.
- Cảnh giới này, giống như một tiểu hài tử, lúc nhỏ, rất muốn giành được một thứ đồ chơi nào đó nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể có được, nhưng sau khi lớn lên, cho dù đưa loại trò chơi này đến trước mặt, cũng không thích không động tâm nữa rồi, bởi vì tùy ý cũng có thể mua được rất nhiều đồ chơi như vậy. Đương nhiên, đạo lý này, ngươi không thể hiểu được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận