Long Phù

Chương 1996: Ngàn năm (2)

Chương 1996: Ngàn năm (2)
Cảnh giới của bọn họ và của Cổ Trần Sa đang càng ngày càng bị kéo ra càng xa.
Thậm chí Cổ Trần Sa cũng đã không đặt bọn họ vào trong mắt nữa.
Có điều, trong ngàn năm này, Nhân Gian Giới một lần nữa sinh ra rất nhiều nhân vật mạnh mẽ, làm cho cục diện của Nhân Gian Giới lại sinh ra tình trạng cực kỳ hỗn loạn.
"Suỵt..."
Trong hoàng cung Đại Nhân Triều, Trương Tự Nhiên cũng mở mắt ra:
"Cuối cùng sự xao động của Nhân Gian Giới cũng đã dừng lại, tựa như đã kết thúc quá trình mở rộng, sức mạnh của mình cũng đã dừng tăng trưởng. Đến hiện tại, mình đã hoàn toàn không có cách nào có thể khống chế Nhân Gian Giới nữa rồi, Nhân Gian Giới đối với mình mà nói cũng chỉ vì cái danh xưng Nhân Tổ này phù hợp với nó mà thôi, cũng là bởi vì khí số của cái danh xưng này nên tu vi của mình mới tăng lên đến cực điểm. Trong ngàn năm này, Nhân Gian Giới mở rộng lần nữa vẫn là do Cổ Trần Sa tạo thành, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Cổ Trần Sa muốn làm gì tiếp theo đây? Lẽ nào trả giá cũng có lợi sao? Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, sức mạnh của Nhân Gian Giới càng mạnh mẽ thì lợi ích đối với mình cũng càng lớn. Thực lực bây giờ của mình đã đạt đến cảnh giới Bất Hủ tầng thứ tám - Vĩnh Bất Hủ, Thiên Giới trong cơ thể mình cũng đã là Vĩnh Hằng Thiên Giới rồi."
Vù...
Thiên Giới trong cơ thể Trương Tự Nhiên đang từ từ phát triển. Từ bên ngoài nhìn vào, Thiên Giới trong cơ thể này là một mảnh huy hoàng xán lạn, vĩnh viễn đều là một màu vàng óng tinh khiết, tỏa ra hương vị của bất hủ vĩnh hằng.
Bản chất của Thiên Giới này đã là cảnh giới Bất Hủ tầng thứ tám – Vĩnh Bất Hủ.
Vĩnh Bất Hủ còn được gọi là sức mạnh của Thiên Đạo, mang ý nghĩa rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ mục nát.
Nếu như sức mạnh của Vĩnh Bất Hủ đạt tới cực hạn thì có thể tụ tập và sôi trào, tiến hành đột phá, làm cho bản thân đạt đến cảnh giới Thiên Đạo. Có điều, hiện tại dù cho là Thiên Đế hay Cổ Hoa Sa thì cũng vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới này.
Hiện tại, người đạt được đến cảnh giới Thiên Đạo chỉ có duy nhất Cổ Trần Sa.
Những bá chủ khác đều đang dừng ở mức cảnh giới Thiên Giới.
Có điều, dù có cùng là cảnh giới Thiên Giới đi nữa thì tu vi cũng sẽ khác nhau một trời một vực, bởi vì Bất Hủ Chi Lực được bao hàm bên trong Thiên Giới có sự khác biệt. Tỷ như Thiên Giới bên trong cơ thể Võ Đương Không cũng không có bất kỳ sức mạnh nào của Vĩnh Bất Hủ cả, cho nên nàng ta mới không phải là Tổ chân chính.
Mà Trương Tự Nhiên bây giờ đã hoá tất cả sức mạnh của tầng thứ bảy Chân Bất Hủ thành sức mạnh của Vĩnh Bất Hủ.
"Hiện tại, dù là Thiên Đế hay Vô Tổ Cổ Hoa Sa đi nữa thì đều không có uy hiếp gì lớn đối với mình, bây giờ mình đã đứng ngang hàng với bọn họ rồi."
Trương Tự Nhiên nói:
"Đây chính là chỗ tốt mà việc Nhân Gian Giới mở rộng mang lại cho mình. Tiếp đó mình có thể triển khai một loạt các kế hoạch, nhét tất cả những vị Tổ kia vào bên trong Thiên Giới của mình và triệt để cầu nguyện, làm cho thực lực của mình lại tiến thêm một bước nữa, đạt tới cảnh giới mạnh nhất."
Nghĩ vậy, ý niệm trong lòng hắn ta vừa động:
"Truyền Thái tử."
Nhất thời, rất nhiều cao thủ dưới quyền hắn ta đều đi truyền Thái Tử Trương Dịch Nhân đến.
Vốn dĩ với tu vi của hắn ta thì chỉ cần dùng ý niệm là có thể liên hệ đến Trương Dịch Nhân, nhưng hắn ta vẫn sai người đi gọi, chỉ để biểu hiện ra uy nghiêm của mình.
Chỉ chốc lát sau, Trương Dịch Nhân đi vào.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Tuy rằng Trương Dịch Nhân hiện tại đã trở thành Dịch Tổ, tu vi cũng càng ngày càng cao, nhưng hắn ta lại không ngờ rằng tu vi của Trương Tự Nhiên vẫn áp chế hắn như cũ, điều này làm cho nơi sâu thẳm trong nội tâm hắn ta đang rục rịch cũng phải bị dằn xuống .
- Đứng lên đi.
Trương Tự Nhiên nói:
- Nhân Gian Giới không ngừng mở rộng, đến ngày hôm nay cuối cùng mới dừng lại, ta thấy tên Cổ Trần Sa kia cũng sẽ yên tĩnh một lúc, ngươi cảm thấy chuyện tương lai sau này sẽ phát triển như thế nào?
- Chúc mừng phụ hoàng đã tu thành đỉnh cao của Vĩnh Bất Hủ, chuyển hoá tất cả sức mạnh Thiên Giới của bản thân thành Thiên Đạo Chi Lực, xem ra ngày mà phụ hoàng bước chân vào cảnh giới Thiên Đạo cũng chỉ trong tầm tay.
Trương Dịch Nhân yên lặng cúi đầu:
-Theo sự biến hoá trong ngàn năm qua thì Nhân Gian Giới hiện nay lại càng ngày càng phức tạp, Đại Nhân Triều chúng ta cũng dừng lại việc mở rộng lãnh thổ, bởi vì bên trong có lực cản rất lớn. Năm đó phụ hoàng vì đối kháng lại với Thiên Đình mà sắc phong nên đám người Vô Tổ, Thiên Tổ, Pháp Tổ, Đạo Tổ này, sau này Thiên Đình hoàn toàn ẩn giấu đi, thời gian ngàn năm trôi qua thì nón cũng biến mất hẳn, chỉ còn lại truyền thuyết mù mịt thôi. Nhưng bởi vì sau khi những người này được sắc phong làm Tổ thì dần dần to đầu khó chui (*), can thiệp vào việc lớn của triều đình, thậm chí là xây dựng thế lực, phân chia quyền lực của phụ hoàng. Nhi thần cảm thấy hiện tại phụ hoàng đã tu thành thần công, người có thể xử lý những người này.
(*) 尾大不掉: to đầu khó chui: ẩn dụ, ý chỉ tổ chức mạnh yếu hoặc tổ chức đông người, phân tán nên chỉ huy không hiệu quả
- Không sai, ta chỉ còn thiếu một tia cơ hội nữa thôi là đã có thể bước vào cảnh giới Thiên Đạo rồi.
Trương Tự Nhiên nói:
- Đúng là ta phải xử lý nhưng tên Tổ này, nhưng mà ta lại cảm thấy việc đầu tiên ta cần làm chính là xử lý ngươi.
- Cái gì?
Trương Dịch Nhân giật nảy cả mình, hắn ta biết Trương Tự Nhiên muốn ra tay thanh tẩy trong ngoài triều đình, nhưng ngàn lần lại không ngờ rằng người Trương Tự Nhiên muốn xử lý nhất chính là hắn ta. Hắn ta chợt ngẩng đầu lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
- Ta muốn giết ngươi, ngươi dám phản kháng sao?
Trong hai mắt Trương Tự Nhiên xuất hiện một cỗ Bất Hủ Chi Lực nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận