Long Phù

Chương 280: Sính uy (2)

Chương 280: Sính uy (2)
Hai mắt hắn kích xạ ra hào quang, trong mắt có vô số phù văn lưu chuyển, tựa hồ đang suy tính cái gì.
- Pháp Vô Tiên, ngươi đi đất phong của Thập Cửu hoàng tử, không phải vì mang Lạc Vũ về sao? Sao lại trở về tay không?
Đúng lúc này, có nam tử xuất hiện ở trên ngọn núi.
Nam tử này mặc áo giáp màu đỏ sậm, trên mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh, cực kỳ thần bí.
- Hằng Bất Động, ngươi mỗi ngày đều ăn mặc thành như vậy, là không dám gặp người sao?
Pháp Vô Tiên mở mắt:
- A, ngươi tu luyện Huyết Trì Pháp, mình biến thành Huyết Ma. Vĩnh Hằng Thiên Thư của Hằng gia các ngươi thiếu khuyết cuốn thứ ba cuối cùng, muốn dùng bí pháp Luyện Ngục Huyết Trì của tà đạo để đền bù.
- Pháp Vô Tiên, chuyện của ta ngươi không cần quản, ngươi có tra được cái gì không?
Hằng Bất Động nói:
- Cổ Hằng Sa thật vất vả lấy được huyết nhục Tà Thần, nhưng vô duyên vô cớ mất tích, hiện tại Long Tại Phi ở trong phủ đệ của Cổ Trần Sa, bởi vậy có thể thấy được chính là hắn trộm đi. Nhưng huyết nhục Tà Thần rất khó luyện hóa, Cổ Trần Sa rốt cuộc đã nhận được cái gì?
- Dù hắn đạt được Tế Thiên Phù Chiếu cũng là phế vật.
Pháp Vô Tiên lầm bầm lầu bầu:
- Đại Đồ Thần Pháp, hôm nay ta xem như thấy được, quả nhiên thần diệu khó lường, nếu tu vi của Lâu Bái Nguyệt lại đề thăng mấy cảnh giới, tuy ta vẫn có thể giết nàng, nhưng hắc quang của nàng có thể tổn thương ta. Rốt cuộc phải làm sao phá giải?
Tựa hồ ngoại trừ Đại Đồ Thần Pháp và Thiên Phù Đại Đế, ai cũng không bị hắn để vào mắt.
- Ngươi muốn phá giải Đại Đồ Thần Pháp?
Hằng Bất Động nở nụ cười:
- Đây là huyền công ngay cả Thần Linh cũng không thể làm gì, ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, là Thánh Nhân trời sinh, nhưng ngươi còn kém xa những lão quái vật ngàn năm kia, chớ nói chi là Thần, dã tâm của ngươi quá lớn, còn cần thời gian đến tích lũy tôi luyện tu vi của ngươi.
- Cổ Đạp Tiên cũng không cần thời gian tích lũy.
Ánh mắt của Pháp Vô Tiên hờ hững:
- Hắn mới quật khởi mấy chục năm, cũng đã trấn áp thiên địa, cho dù là những lão quái vật tồn tại vài vạn năm cũng không cách nào so sánh, ta không tin ta không bằng hắn.
- Ta biết ngươi có dã tâm này, nhưng giống ngươi còn có Văn Hồng, người ta là Thiên Mệnh chi tử, cao hơn Thánh Nhân trời sinh như ngươi một bậc.
Hằng Bất Động cười cười.
- Văn Hồng? Ta sớm muộn gì cũng sẽ dẫm nát hắn ở dưới chân.
Pháp Vô Tiên tùy tiện nhìn Hằng Bất Động.
- Ngươi không cần khích tướng ta, coi chừng ta giết ngươi, dù ngươi luyện thành Vĩnh Hằng Thiên Thư quyển thứ hai, lại tu thành Luyện Ngục Huyết Trì Công cũng vô dụng.
- Cái này ta tin, ta xác thực không phải đối thủ của ngươi.
Hằng Bất Động không hề tức giận:
- Thậm chí ta và Phạm Như Nhất, còn có Lôi Thiên Huy... cộng lại, cũng khó ngăn cản ngươi chém giết. Bất quá đối thủ của ngươi không phải ta, mà là những lão quái vật vận chuyển Thiên Đạo mấy ngàn năm kia, còn có Chư Thần, đương nhiên, ngươi muốn chiến thắng nhất chính là Thiên Phù Đại Đế.
- Ngươi nhu nhược như thế, ta cũng lười ra tay.
Pháp Vô Tiên phất tay:
- Thời điểm Thiên Phù Đại Đế vẫn còn, ta không dám có động tác lớn, Lâu Bái Nguyệt kia rất được hắn sủng ái, ngay cả Đại Đồ Thần Pháp cũng truyền thụ cho nàng.
- Được rồi, bất quá bên lão Thất ngươi còn trợ giúp hắn không? Tựa hồ hắn lại muốn tiến hành chiến tranh lần nữa, sau đó vụng trộm tế tự thượng thiên, hắn cho rằng Tế Thiên Phù Chiếu sẽ rơi xuống trên người hắn.
Hằng Bất Động hỏi.
- Chuyện của hắn hắn tự mình giải quyết.
Pháp Vô Tiên nhíu mày:
- Tế Thiên Phù Chiếu chính là hung vật, các đời Thiên Tử lấy được đều không có kết cục gì tốt, không biết vì sao ai cũng muốn lấy được?
- Đó là vì những Thiên Tử kia quá ỷ lại phù chiếu, kỳ thật đám lão ngoan đồng cần nó, là vì muốn làm ăn với Thiên Đạo mà thôi.
Hằng Bất Động vạch trần bản chất:
- Nếu ta có phù này, sát sinh tế tự, đổi lấy rất nhiều đồ vật đã biến mất ở thái cổ, sẽ được lợi rất nhiều, ví dụ như dùng vô số linh hồn đổi lấy mình sống lâu mấy trăm năm, hơn ngàn năm? Có nhiều thời gian như vậy, sẽ tìm hiểu được rất nhiều thứ, phải biết rất nhiều lão ngoan đồng tuổi thọ đã sắp khô kiệt, bọn hắn chờ chính là phù chiếu kia xuất thế.
- Ngươi nói như vậy cũng có vài phần đạo lý.
Pháp Vô Tiên hỏi:
- Vậy theo ngươi, phù này sẽ xuất hiện ở địa phương nào? Ta cũng muốn tham tường một chút, phù này là Thiên Đạo biến thành, ta muốn hàng phục phù này, Thiên Đạo! Hắc hắc, ta cũng muốn giẫm nó ở dưới chân, sự tình Thiên Phù Đại Đế làm được, ta cũng có thể làm được.
- Thiên Phù Đại Đế có thể làm được hay không, còn phải nhìn tình huống sau này, tóm lại giông bão sắp đến, chúng ta phải sớm làm chuẩn bị.
Thanh âm của Hằng Bất Động có chút ngưng trọng.
- Không có gì phải chuẩn bị cả, ta ngược lại rất chờ mong.
Pháp Vô Tiên đứng dậy:
- Tốt nhất Cổ Đạp Tiên làm không được, sự tình hắn làm không được, để ta tới xử lý. Cũng chỉ có chuyện như vậy mới có khả năng hấp dẫn ta.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng đã biến mất.
Hằng Bất Động nhíu mày, rõ ràng không có phát hiện hắn rời đi như thế nào.
- Không hổ là Thánh Nhân trời sinh, thực lực không biết tu luyện ra như thế nào, tuổi còn trẻ đã quỷ thần khó lường.
Hằng Bất Động lầm bầm lầu bầu:
- Nhưng dù ngươi lợi hại như thế nào, vẫn bị Cổ Đạp Tiên áp chế sít sao, chỉ có thể cúi đầu nghe theo triều đình, trong nội tâm chắc hẳn rất không cam lòng nha.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng phi hành, lướt lên đám mây, chui vào trong mây trắng.
Đất phong của Trần Quận Vương.
Cổ Trần Sa bị Pháp Vô Tiên náo loạn, biết mình tuyệt đối không thể chống lại đối phương, nên lập tức thương lượng với Lâu Bái Nguyệt và Cổ Hoa Sa vài chuyện, lúc này mới cùng Lạc Vũ kiến thiết Thiên Vũ Huyền Môn phân viện.
Lạc Vũ chọn một ngọn núi cách thành trì không xa, sau đó lấy ra một cái hồ lô, bên trong có hơn một ngàn hạt đậu màu vàng.
Nàng ném hạt đậu ra, hạt đậu nổ tung, hóa thành khí lưu màu vàng bao quanh, cuối cùng ngưng kết thành đại hán, mỗi đại hán đều cao bằng hai người bình thường, lực lớn vô tận.
Hơn một ngàn đại hán ra sức làm việc, không biết mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận