Long Phù

Chương 1727: Đều là kẻ nghịch thiên như nhau (2)

Chương 1727: Đều là kẻ nghịch thiên như nhau (2)
Trên đỉnh đầu của hắn lại một lần nữa xuất hiện Vô Long Tâm Pháp. Thoạt nhìn Tâm Pháp này rất giống một quyển văn chương. Quyển văn chương này quét qua chỗ nào thì sinh linh, hư không, của cải, thậm chí là tất cả mọi vật sống hữu hình, vô hình của nơi đó đều phải chịu ảnh hưởng của quyển văn chương này. Vì thế mà nổi dậy muốn trốn thoát và giành lấy tự do.
Trên thực tế, Vô Long Tâm Pháp của Cổ Trần Sa đã vượt qua tất cả phạm trù của võ công đạo thuật, áp đảo cả "Thiên Tử Phong Thần Thuật". Liên tiếp tới nay, Cổ Trần Sa không biết đã thu nhận bao nhiêu kiến thức, bao nhiêu kinh nghiệm, cuối cùng ngưng tụ thành tàn thiên(1). Nếu như nói Thượng Đế Hệ Thống là một trí tuệ cao nhất của nền văn minh khoa học kĩ thuật cơ giới trước kia, vậy "Vô Long Tâm Pháp" hiện tại chính là một thời đại của kết tinh và lĩnh hội cao nhất trong văn minh Tu Chân.
1. Tàn thiên: ý chỉ văn chương còn sót lại
Sau khi Cổ Trần Sa đạt được tri thức bên trong hệ thống này, chẳng khác nào kết hợp trí tuệ của hai nền văn minh lại với nhau. Đến lúc đó mới có thể lật đổ Thiên Đế, cải tạo Thiên Đạo.
Hiện tại, hắn muốn hấp thụ toàn bộ vận khí của nơi này. Sau đó từ từ xâm chiếm cả cái Hệ Thống ấy.
Hắn tiến sâu vào bên trong. Vì lúc trước đã thu thập ba trăm sáu mươi con rối thuộc cấp bậc Thiên Tôn, tiếp đến là lĩnh hội ra được bí mật chế tạo Thiên Tôn Khôi Lỗi ra sao, thế nên đã làm cho Vô Long Tâm Pháp càng thêm hoàn thiện hơn. Như vậy, việc thu thập di tích này, hắn có thể nắm chắc trong tay thêm vài phần rồi. .
Trong lúc hắn đang thu thập mấy quả quang cầu này thì đột nhiên một trận mây mù ập tới. Những quả quang cầu ấy lại biến mất lần nữa.
Ý chí tối cao của hệ thống đương nhiên không thể để cho Cổ Trần Sa thu đi vận khí mà khó khăn lắm nó mới tích góp được ấy, nên mới một lần nữa huy động một loại năng lực nào đó.
- Vẫn còn muốn ẩn nấp đi sao? Ta sẽ từ từ từng bước đào sâu bên trong của ngươi, quét sạch hết. Đến lúc đó xem ngươi có thể làm gì được ta? Dù sao ngươi cũng chỉ là một Hệ Thống còn chưa khôi phục lại. Ngược lại ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu thủ đoạn.
Cổ Trần Sa tóm lấy lần nữa. Đột nhiên, thời không dừng lại, mấy quả quang cầu đang ẩn nấp bên trong lớp sương mù kia bị kéo ra ngoài. Ngay lập tức, bọn chúng đã rơi vào trong tay hắn.
Bỗng nhiên, một luồng thánh quang cực kì chói sáng phủ xuống, ngăn chặn không cho Cổ Trần Sa lấy được những quả quang cầu này.
Sau đó, thánh quang này ngưng tụ lại thành một hình dáng. Đó là một cậu thanh niên khoác áo choàng màu trắng, trên tay cũng cầm một quyền trượng uốn lượn, ngoài ra còn có cả một cuốn pháp điển. Trên quyển pháp điển này có vô số thơ ca thần thánh đang ngâm xướng.
Đây không phải là một con rối, mà là dấu ấn do một nền văn minh vô cùng to lớn lúc trước lưu lại.
Khí tức của thanh niên khoác áo choàng trắng này trầm lắng, nhưng hoàn toàn khác xa so với thế giới hiện tại. Cổ Trần Sa phát giác ra rằng, nếu như hắn không ở bên trong di tích chiến hạm... Thì sợ rằng một khi ra ngoài là sẽ rơi vào sự phản phệ của Thiên Đạo. Sau đó tạo thành sự hủy diệt cực kỳ ghê gớm, trở thành món đồ tốt của Thiên Đạo.
- Kẻ mang theo một nền văn minh tối cao à, ngươi cũng là kẻ nghịch thiên, là một nhân vật không cam lòng bị Thiên Đạo trói buộc. Vừa hay chúng ta có thể bắt tay với nhau để làm ra rất nhiều chuyện lớn. Ngươi và ta không nên công kích lẫn nhau. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không còn hy vọng thoát ra được nữa.
Thanh niên khoác áo choàng trắng này phát ra âm thanh rất cứng nhắc, vẫn như trước, không có một tí cảm xúc nào.
- Tất nhiên chúng ta có thể hợp tác. Hôm nay ta đến đây cũng chính là tìm cách liên minh mà thôi. Vô Long Tâm Pháp của ta chính là một kết tinh cao cấp nhất, các ngươi cũng có một món đồ giống như thế này. Chúng ta trao đổi qua lại với nhau để bù sớt cho nhau. Ngươi thấy thế nào?
Cổ Trần Sa thản nhiên nói:
- Đây chính là cách hợp tác chặt chẽ nhất rồi. Chúng ta có thể thu thập các kiến thức lại cùng nhau. Đến lúc đó, cả hai bên đều được thăng cấp đến cực đại. Nếu như ngươi đã muốn hợp tác, thế chúng ta bắt đầu trao đổi thôi.
- Trao đổi?
Thanh niên khoác áo choàng trắng nở nụ cười:
- Không không không... Giá trị trên người của ngươi còn thua xa bọn ta lắm. Nếu như trao đổi, chẳng phải bọn ta sẽ thiệt thòi lớn sao. Theo như lời ta nói, trao đổi ở đây chính là ngươi lập tức để cho toàn bộ Vĩnh Triều cúng tế cho bọn ta, giúp bọn ta mở rộng nền văn minh của mình. Cứ như thế, tất cả vận mệnh quốc gia đều tụ tập lại bên trong Hệ Thống của bọn ta. Như vậy bọn ta mới có thể bảo vệ ngươi khỏi bị Thiên Đạo đuổi giết. Sức mạnh hiện tại của ngươi thật sự là quá yếu đi. Bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Vì vậy ngươi cần bọn ta bảo vệ.
- Xem ra các ngươi không có thành ý rồi.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Các ngươi đang bị Thiên Đạo tiêu diệt, chỉ còn thoi thóp hơn tàn. Thậm chí vào bên trong Thiên Đạo cũng không dám, cứ mãi giả chết bên trong Hỗn Độn. Nếu như các ngươi có lòng thành, ngược lại ta còn có thể hợp tác cùng với các ngươi. Giả dụ như các ngươi đưa tất cả thế giới mà bọn ngươi đang nắm trong tay cho Tĩnh Tiên Ty của bọn ta quản lý, chắc chắn rằng Tế Tự Chi Lực sẽ mạnh hơn gấp vạn lần so với khi các ngươi tự mình điều khiển. Còn có, cứ giao cho ta hết tất cả văn minh khoa học kĩ thuật của bọn ngươi đi. Sau đó để ta luyện hóa Hệ Thống này. Đợi đến khi mà ta chiến thắng Thiên Đạo thì các ngươi cũng sẽ được phục sinh trở lại.
- Xem ra chúng ta không thể bàn bạc với nhau được nữa nhỉ?
Thiếu niên khoác áo choàng trắng nhìn chằm chằm Cổ Trần Sa, sau đó mới mở miệng:
- Chỉ có cách bao vây ngươi ở đây, rút hết bản nguyên của ngươi, sau đó sẽ có trong tay Vĩnh Triều và Thần Châu của ngươi. Ngươi cho rằng tu vi hiện tại của mình thực sự có thể đoạt được kết tinh trí tuệ của bọn ta trong khu di tích này sao?
- Thế thử xem coi như nào.
Cổ Trần Sa vừa cử động bàn tay thì văn chương của Vô Long Tâm Pháp lập tức lại mở rộng một lần nữa, càn quét về phía thiếu niên khoác áo choàng trắng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận