Long Phù

Chương 1966: Cho đi (2)

Chương 1966: Cho đi (2)
- Không tệ.
Cổ Trần Sa nhìn vào bên trong vực sâu vô tận.
- Ngày sụp đổ sắp đến rồi. Khi đó, ngoại trừ chuyện cái thứ đáng sợ kia sắp được sinh ra đời ra thì còn có thể có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi được sinh ra. Nếu như chúng ta đoạt được những thứ này vậy thì càng có thể tiến thêm một bước lớn nữa. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Giới xuất hiện.
- Xem ra, chiến trường cuối cùng lại chính là ở Nhân Gian Giới. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta có cần thành lập tế tự Vĩnh Giới ở Nhân Gian Giới hay không? Vĩnh Giới của chúng ta còn cần tế tự nữa hay không?
Gia Cát Nha hỏi.
- Vĩnh Giới đã không cần tế tự rồi. Các ngươi hãy đi Nhân Gian Giới, thiết lập tín ngưỡng và tế tự riêng của bản thân mình, làm phong phú quốc gia của mình trong cơ thể Thiên Giới.
Cổ Trần Sa khoát khoát tay.
- Ta cũng không cần tế tự, càng không cần chúng sinh ở bên trong đi theo tế tự để luyện ra Bất Hủ.
- Trần Sa, ngươi đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?
Lâu Bái Nguyệt kinh ngạc, nói.
- Đúng rồi, Lão Tứ ở Nhân Gian Giới đã đạt được thành tựu Vô Tổ, hắn ta cũng chưa từng liên hệ với chúng ta, giống như hắn ta đã biến mất vậy. Không biết rốt cuộc hắn ta đang có kế hoạch gì? Căn bản ta không thể hiểu nổi nữa rồi.
- Lão Tứ có cách nghĩ của Lão Tứ. Trên thực tế thì quan hệ của hắn ta và Thiên Đế vô cùng vi diệu, có thể nói là có cùng nguồn gốc, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.
Cổ Trần Sa nói.
- Mặc dù, bọn họ có một tầng quan hệ đó nhưng nếu như đạt tới cảnh giới cao nhất thì có thể sinh ra lực lượng mạnh nhất, ngay cả ta đi đối phó với hắn cũng có chút phiền phức, đương nhiên thì đó cũng chỉ là chút phiền toái mà thôi.
- Bây giờ ở trong thiên địa, Trần Sa ngươi có thể được tính là tuyệt đối đệ nhất hay không? Không ai có thể là đối thủ của ngươi sao?
Lâu Bái Nguyệt hỏi.
- Đúng vậy, ngoại trừ thứ đáng sợ kia được sinh ra thì bây giờ chắc chắn không có ai có thể là đối thủ của ta. Nhưng mà việc thống trị thiên hạ đối với ta mà nói đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Ngược lại bây giờ chuyện chúng sinh phồn hoa thịnh vượng lại đã trợ giúp cho ta không ít để ta đối phó với thứ đáng sợ kia rồi.
Cổ Trần Sa nói.
- Ban đầu, đối với ta mà nói, việc truyền bá Vô Long Tâm Pháp khiến cho tất cả chúng sinh trở thành tu luyện giả tu Vô Long Tâm Pháp mới là có lợi. Tuy nhiên, bây giờ nó cũng đã bắt đầu trở nên vô dụng rồi. Nhân quả của chúng sinh đã hoàn toàn thoát ly khỏi ta, duyên phận của chúng sinh cũng không cần gia trì trên cơ thể ta được nữa. Tuy nhiên chính bởi vì như vậy nên khi ta thoát ly chúng sinh thì thật sự đây không phải là một chuyện tốt, đối với việc tu luyện của ta cũng không có ích lợi gì, cho nên bây giờ ta muốn tìm lại nhân quả của chúng sinh trở về, gia trì lại trên thân thể.
- Chuyện này không phải là tự mua dây buộc mình sao?
Lâu Bái Nguyệt nghĩ mãi không ra, nàng không rõ Cổ Trần Sa rốt cuộc muốn tu luyện như thế nào.
Trên thực tế, khi nàng đạt tới loại cảnh giới này cũng chưa biết được như thế nào, bước tiếp theo nên tu luyện như thế nào, căn bản không thể nào tiến bộ được, không tìm thấy con đường phía trước. Trong khi tu luyện cảnh giới trước đây chỉ cần lĩnh ngộ cảnh giới, tinh luyện Bất Hủ là được rồi.
Mặc dù, nàng biết rõ việc tu hành bây giờ ở quá khứ chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào, bởi vì trước kia chưa có ai đạt tới cảnh giới này, tất cả mọi thứ chỉ có thể tự bản thân mình mò mẫm, khám phá.
- Không mua dây buộc mình thì làm sao có thể hóa kén thành bướm?
Cổ Trần Sa nói.
- Mặc dù ta không biết rốt cuộc làm thế nào thì cảnh giới mới tăng được lên cho nên ta cũng chỉ có thể không ngừng mò mẫm và thử nghiệm cách để gia tăng cảnh giới. Ta vẫn cảm thấy sau khi thoát ly khỏi chúng sinh, có lẽ lại nên bắt đầu lại từ chúng sinh, từng chút từng chút nhịp nhàng ăn khớp với nhau, bác kiển trừu ti(*). Nhưng ta cũng chỉ có thể tìm kiếm ra được một chút manh mối. Lần này, ta đã rót Tâm Linh Chi Lực vào Nhân Gian Giới, khiến cho Nhân Gian Giới khuếch trương. Sau đó, vô số chúng sinh đã kiếm được chỗ tốt từ ta, đã đạt được Pháp Bảo do ta sáng tạo ra, khiến thực lực của bọn họ tiến bộ. Chưa nói đến là nó có thật hay không thì ta luôn cảm thấy ta và Vô Long Tâm Pháp có duyên phận rất lớn. Mặc dù ta không đạt được tế tự từ bọn họ, nhưng ta cảm thấy Tâm Linh Chi Lực của mình được thôi thúc, dường như cảnh giới của ta được tăng lên một chút. Cho nên bây giờ khi đạt tới cảnh giới này thì cho đi sẽ càng nhận lại nhiều hơn là cướp đoạt. Sau này tu luyện, có lẽ là sẽ do chúng sinh làm chủ. Đương nhiên, làm như thế nào để tạo kỳ ngộ cho chúng sinh, rồi lại không dính duyên phận của chúng sinh. Đây chính là điều mà cảnh giới Thiên Đạo không thể làm được. Cảnh giới Thiên Đạo là ban cho chúng sinh rất nhiều thứ, mọi thứ chúng ta tu luyện, từ đồ ăn, thức uống, đan dược đến linh khí, hay Hỗn Độn Nguyên Lực, thậm chí là tế tự của chúng sinh, đều do Thiên Đạo ban tặng. Nhưng Thiên Đạo cũng nhiễm không ít nhân quả nên đã dẫn đến tình trạng bây giờ rơi vào kết cục sụp đổ. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ ta cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Đạo, cũng vì Nhân Gian Giới nên đã rót Tâm Linh Chi Lực vào. Điều đó chẳng khác nào là hành sự như Thiên Đạo. Thật ra Thiên Đạo bây giờ đã mất đi tất cả năng lực, thậm chí ngay cả khả năng nuôi dưỡng chúng sinh cũng đã không còn, mà ta đã là Tân Thiên Đạo, nhưng cựu Thiên Đạo đã chạy không thoát khỏi vận mệnh sụp đổ. Nếu ta làm một Tân Thiên Đạo thì chỉ sợ tương lai cũng khó trốn khỏi vận mệnh sụp đổ. Cho nên ta đã nghĩ ra một cách.
- Bên trong những lời này ẩn chứa đạo lý tu luyện vô cùng sâu sắc.
Văn Hồng liên tục gật đầu.
- Còn nữa.
Cổ Trần Sa nói với Gia Cát Nha.
- Những người đã bị phế sạch kia, ví dụ như Pháp Vô Tiên, Tiên Chủ bây giờ cũng đã biến thành người bình thường. Có thể thả những người này tới Nhân Gian Giới đi, trên người bọn hắn vẫn còn khí số. Với những biến hóa của Nhân Gian Giới thì bọn hắn cũng có thể đạt được vô số kỳ ngộ và có rất nhiều cơ hội trong tương lai.
- Không thể tưởng được những người này lại có ngày xuất đầu lộ diện.
Gia Cát Nha thở dài một tiếng.
- Tuy nhiên, ngược lại ta chờ mong xem những tên phế vật này khi mất đi tu vi và trở thành người bình thường thì còn có thể phát triển đến trình độ gì?
- Cứ thả những người này tự do tự tại thì bọn hắn chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận đối với ta, nhưng bọn hắn vẫn có thể có được những kỳ ngộ mà ta đã tạo ra. Ta cũng muốn nhìn xem, hận ý của bọn hắn khi bị kích động cao đến mức nào, có thể thiêu đốt khí số của mình thành ra cái gì.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Ta cho bọn hắn vô số cơ hội, xem bọn hắn có thể nắm được hay không. Ta cũng sẽ không giết bọn hắn, nhưng nếu như bọn hắn không lựa chọn được con đường tốt cho riêng mình thì ở trong đại kiếp sắp tới sẽ thực sự tan biến thành tro bụi và bị chôn vùi mãi mãi.
(*) Bác kiển trừu ti: ẩn dụ tìm kiếm sự xuất hiện và phát triển của sự vật theo trình tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận