Long Phù

Chương 1479: Đại Đạo Chi Biện (1)

Chương 1479: Đại Đạo Chi Biện (1)
- Ta biết rằng Pháp Vô Tiên chính là Thiên Giới Chi Tử, nếu giết hắn ta sẽ trở thành mục tiêu bị Thiên Giới oán hận, cuối cùng gây ra tai hoạ lớn, nhưng điều này không quan trọng. Nếu mặc cho Pháp Vô Tiên lớn mạnh lên thì càng là một tai hoạ lớn hơn. Hơn nữa, sau khi ta điều khiển Ba Mươi Sáu Bảo Vô Tận, đầu hàng Nhật Nguyệt Chi Chủ, dựa vào Thiên Đạo Pháp của ta thì có thể nâng cấp bản thân và đạt tới mức điều khiển cả Thiên Giới. Ngoài ra, Pháp Thánh, ngươi cũng đừng ở đây mà lớn tiếng đe doạ, ta biết ngươi cũng muốn thu thập Ba Mươi Sáu Bảo Vô Tận, sau đó thôn tính, hoà làm một thể, nắm bắt cơ hội để trở thành Thiên Giới Chi Chủ. Kế hoạch của ngươi rất là độc ác, sớm đã muốn ăn tươi nuốt sống Võ Đương Không, chỉ là chưa có cơ hội đợi được Thiên Đạo thay đổi mà thôi.
Cổ Trần Sa là ai?
Thiên Đạo Pháp biến hoá thất thường, cho dù là Pháp Thánh cũng đừng nghĩ rằng có thể tạo sự khác biệt trước mặt hắn.
Có lẽ Pháp Thánh có thể xảo ngôn khéo léo để lay chuyển những thứ khác, nhưng muốn lay chuyển được hắn, quả thực là điều không thể.
Hơn nữa Cổ Trần Sa vốn dĩ đã thu được Phật Tông Đạo Thống, lưỡi nở hoa sen, bản thân hắn có thể nói vật chết thành vật sống, nói phải củ cải cũng nghe.
Trong lòng Pháp Thánh đang nghĩ gì hắn đều biết rõ.
- Cổ Trần Sa, tam công bát hầu của triều đình bọn ngươi đều là Vô Tận Chi Bảo chuyển kiếp, ngoài ra còn có Phương Lâm kia, e rằng cũng không kém, cứ như vậy cộng thêm Văn Hồng, bọn ngươi đã tập hợp đủ mười ba kiện Vô Tận Chi Bảo. Nếu như có được Pháp Vô Tiên là mười bốn kiện thì đã chiếm gần như một nửa Vô Tận Chi Bảo, cứ mỗi lần thêm một món Vô Tận Chi Bảo thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Nếu để bọn ngươi tiếp tục tích luỹ như vậy, sợ là kế hoạch thần bí mà ta đã cất công chuẩn bị sẽ bị phá hỏng.
Pháp Thánh dường như đang nghĩ cách để ngăn cản Cổ Trần Sa luyện hoá Pháp Vô Tiên.
- Phá huỷ trong chốc lát cũng là điều tốt, Pháp Thánh ngươi vốn dĩ đã là Đệ Nhất Thánh Nhân, công lao thậm chí còn trên cả Võ Thánh, vậy tại sao lại hoá thành ma quỷ?
Lâu Bái Nguyệt hỏi.
- Ta đã thiết lập ra trật tự của nhân loại, nhưng cuối cùng lại phát hiện, bất kể trật tự và quy củ có nghiêm ngặt đến đâu, đối với lòng tham và ngu xuẩn của nhân loại mà nói thì vẫn không có một chút ràng buộc nào, cuối cũng là thất vọng với nhân loại, bởi vì ta biết cái sai không phải là do phép tắc của ta mà là do nhân loại. Bọn ngươi sẽ không hiểu được nỗi khổ của ta đâu.
Pháp Thánh lại thở dài, giọng điệu của hắn không có chút gian ác nào, như thể đang nói điều gì đó rất đau lòng. Nhân loại đối với Pháp Thánh mà nói như một tiểu tử lạc đường, không chỉ không nên thân mà còn gây ra những chuyện tồi tệ. Do đó, Pháp Thánh thân là gia trưởng cũng chỉ có thể vì đại nghĩa diệt thân, lại sinh ra một điều tốt.
- Pháp Thánh, ta có thể hiểu được suy nghĩ này của ngươi, từ việc ngươi lập ra trật tự và phép tắc, nhân loại chẳng những không hề thái bình vạn thế, ngược lại vì tham vọng mà tranh giành lẫn nhau, thật sự khiến cho ngươi vô cùng thất vọng. Nhưng đây không phải là lý do để ngươi từ bỏ nhân loại, bây giờ nhân loại đang ở dưới sự cai quản của bọn ta, lẽ nào không phồn thịnh hay sao? Nếu ngươi chung tay cùng ta, nhất định có thể tạo ra được thịnh thế chưa từng có trước đây, tại sao ngươi lại không hiểu hả?
Pháp Thánh và Pháp Vô Tiên không giống nhau.
Pháp Vô Tiên chỉ là một kẻ ngang tàng hám danh lợi, kiêu căng ngạo mạn, tuy cũng vô cùng mưu trí nhưng thực chất lại có xuất thân nông cạn.
Pháp Thánh đã từng có lòng từ bi và độ lượng với dân chúng, không biết đã chống lại bao nhiêu tai hoạ cho nhân loại, là một Thánh Nhân chân chính. Ngay cả bây giờ, Cổ Trần Sa đọc qua sách của Pháp Thánh và những câu chuyện của hắn cũng đều cảm thấy rằng ở thời Thượng Cổ, những gì Pháp Thánh đã làm là vô cùng tuyệt vời.
Tấm lòng của Pháp Thánh đã từng bao la như trời, rộng lớn như biển.
Nhưng chính vì như thế mà hắn ngày càng thất vọng với nhân loại.
- Không, bọn ngươi đang huỷ diệt thêm cho nhân loại.
Pháp Thánh lắc đầu.
- Sự cai quản của bọn ngươi đối với nhân loại hoàn toàn dựa trên cơ sở vật chất, điều này không đáng tin cậy. Bọn ngươi thử nghĩ xem, bọn ngươi bây giờ đang dựa dẫm vào Thương Sinh Đại Soái, dựa vào Thế Giới Thụ trong Trung Thiên Thế Giới tạo ra các loại vật chất và sức mạnh vô song của chính bọn ngươi để duy trì tình hình. Nếu mất đi những thứ này thì bây giờ sẽ ra sao đây? Sợ rằng sẽ gây ra đại loạn, Trung Thổ Thần Châu bất ngờ bùng nổ khắp nơi, từ đó sinh ra rất nhiều kẻ có dã tâm, bọn ngươi không áp chế được, e rằng ngay lập tức sẽ có vô số người xưng vương xưng bá, chém giết cướp bóc lẫn nhau, Thần Châu sẽ trở thành ma vực, chẳng lẽ điều này chính là ước nguyện ban đầu của ta sao? Lý tưởng của ta là người người đều sống dựa theo Pháp và Đạo, xoay quanh chữ Đức, mỗi người đều có giới hạn, chứ không phải là để người quan trọng đến cai quản, nếu bọn người có thể tự rời đi, không cai trị gì, thiên hạ vẫn sẽ tự do, đây mới là sự hoàn hảo thật sự, không thì bọn ngươi và những vị đế vương quyền lực trong lịch sử có gì khác biệt? Vì vậy mới nói, người sai không phải ta, cũng không phải bọn ngươi, càng không phải Thiên Phù Đại Đế mà là do bá tánh thiên hạ. Thiên Phù Đại Đế có thể trấn áp Đại Đạo nhưng không thể trấn áp lòng dân. Sự bất đồng của chúng ta bây giờ chính là ta thì nghĩ rằng nhân loại không cứu được, còn bọn ngươi lại nghĩ rằng nhân loại còn có thể cứu được.
- Đúng.
Cổ Trần Sa gật đầu, tay cầm Vô Tận Chi Tán, mặc cho sấm sét trên cao đánh xuống mình, hiên ngang đứng yên nhưng lại cúi đầu dưới ô trước Pháp Thánh.
- Pháp Thánh Đại Nhân, công đức của ngươi sánh với Nhật Nguyệt, có thể cho bọn ta một ít thời gian được không?
- Thời gian trì hoãn càng lâu, tai hoạ càng nghiêm trọng, ngươi có biết không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận