Long Phù

Chương 758: Uy hiếp cuối cùng (2)

Chương 758: Uy hiếp cuối cùng (2)
Cổ Trần Sa hỏi.
- Văn võ song toàn, tinh thần mười phần.
Võ Đế cũng gật đầu.
- Hiện tại phàm là hài đồng Vĩnh triều, đều phải tới học đường đọc sách, tất cả phí dụng đều là triều đình cung cấp, một ngày ba bữa, quần áo, sách vở. Mỗi tháng tiến hành khảo hạch, phàm là người nổi bật trong đó sẽ có phần thưởng tiền vật.
Cổ Trần Sa nói.
- Như vậy, thu chi của triều đình quay vòng thế nào?
Võ Đế nhíu mày.
- Triều ta đánh hạ Man Hoang, khai cương khoách thổ, có được đại lượng thổ địa phì nhiêu, lợi dụng máy móc khai khẩn, hiệu suất chính là gấp mấy chục lần trước kia, cộng thêm triều đình nghiên cứu chế tạo ra hạt thóc hạt giống, hiện tại một mẫu có thể đạt được ngàn cân, lương thực rất đủ. Cộng thêm khắp nơi đều có xe sắt vận chuyển, cũng không tiêu hao bao nhiêu.
Cổ Trần Sa nói:
- Chỉ một hạng mục này đã có thể nuôi dân, ngoài ra, Tĩnh Tiên Ti mà ta nắm giữ đã hàng phục trăm ngàn môn phái Tiên Đạo, ai nấy đều nguyện ý nộp thuế cho triều đình, đồng thời triều đình cũng cho phép bọn họ tuyển nhận đệ tử ở dân gian, cũng cho phép bọn họ tiến vào học đường giảng bài. Tĩnh Tiên Ti lại nguyện ý cung cấp bảo hộ cho họ. Hàng năm thu thuế, cho dù là một phần mười cũng có thể chống đỡ được tài chính thiên hạ.
- Tĩnh Tiên Ti...
Võ Đế xoay người lại nhìn Cổ Trần Sa:
- Không ngờ đại sự mà trẫm cả đời không làm thành. Lại được bắt đầu thực hiện từ tiểu bối các ngươi.
Ầm!
Đúng lúc này, xa xa trong một dãy núi hoang truyền ra thanh âm, mấy bóng người bay lên, vận chuyển Tiên thiên cương khí của vận chuyển, đập vỡ núi hoang này, bổ tảng đá ra, sau đó từ bên trong ra một đường sông.
- Những người này đều là cao thủ trong Tiên Đạo, từ cửu biến đến thập tứ biến, không ngờ lại phải làm xây dựng trong ở thế tục?
Ánh mắt? Có chút kinh ngạc.
- Tĩnh Tiên Ti chúng ta quy củ của Tĩnh Tiên Ti chúng ta, mỗi ngày Tĩnh Tiên Ti đều có bảng nhiệm vụ, gửi tới môn phái Tiên Đạo, nếu cao thủ trong môn phái Tiên Đạo hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có được điểm công lao, dựa vào điểm công lao này có thể đổi lấy một số đan dược và bảo bối của Tĩnh Tiên Ti chúng ta.
Cổ Trần Sa nói:
- Người trong Tiên Đạo sửa cầu xây đường, mở núi hoang, thậm chí là khu trừ sâu bệnh ở đồng ruộng, trị liệu bệnh tật và ôn dịch ở dân gian đều xem như là công lao, nha môn dân gian có một số việc khó làm sẽ nhờ Tĩnh Tiên Ti chúng ta bố trí nhiệm vụ. Đương nhiên, Tĩnh Tiên Ti chúng ta cũng sẽ đòi thù lao của nha môn. Chuyện trên tài chính cũng được tính toán rõ ràng.
Võ Đế không trả lời, mà là nhìn tịch dương dần dần hạ xuống, bóng tối bao phủ đại địa, nhưng cùng lúc đó, hai bên đường thành thị đèn đường sáng lên, toàn bộ thành thị đèn đuốc sáng trưng, tràn ngập sinh cơ.
Đèn đường là dùng bột phấn của nguyệt thạch và tài liệu khác làm ra, ban ngày hấp thu ánh nắng, ban đêm phóng thích.
Năm đó nguyệt thạch vô cùng đắt đỏ, mà hiện tại đã rất thông dụng.
- Chợ đêm, ăn vặt!
Lúc này, rất nhiều thương nhân đẩy xe gỗ, bên trên bày đầy thương phẩm, thực phẩm, hình thành chợ đêm, bách tính cũng ra đường dạo phố chơi đùa, không ngờ còn náo nhiệt hơn ban ngày.
Tiểu hài tử lại hưng phấn chạy tới chạy lui.
Đây đúng là thái bình thịnh thế.
Một đội uy vũ chi sư mặc áo giáp tuần tra trên đường, càng khiến người ta cảm thấy an toàn hơn.
Võ Đế nắm lấy Cổ Trần Sa, lại bay lên trời, nhìn xuống mặt đất, khắp nơi đều là đèn đuốc, Thần Châu đại địa cơ hồ không có ban đêm.
Một lúc sau, hắn cảm thán nói:
- quốc vận như vậy, càn khôn vĩnh xương, cường đại hơn đế quốc lúc ấy trẫm thành lập cả mười lần, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, qua mấy trăm năm, chính là thịnh thế trước giờ chưa từng có. Thiên tử chi khí của quốc gia này sẽ nồng đậm tới trình độ nào?
- Lúc đó, có lẽ vốn không có Thiên tử chi khí nữa rồi.
Cổ Trần Sa nói:
- Hoặc là nói, mỗi người đều là thiên tử, có điều triều đình quốc gia này phải kéo dài được tới khoảnh khắc đó mới được. Ta thân là một thành viên trong đó, tất nhiên sẽ không để thiên hạ lại gặp phải kiếp số binh lửa, phá hoại cục diện tốt này. Ta nghĩ Võ Đế đại nhân cũng lòng mang thiên hạ thương sinh, không muốn núi sông tan nát, càn khôn chìm nổi, sinh linh đồ thán chứ.
- Trẫm yêu quý thiên hạ là không sai.
Võ Đế cười lạnh:
- Có điều, cái trẫm yêu quý là thiên hạ của mình, chứ không phải thiên hạ của người khác, thiên hạ này có tốt tới mấy thì cũng không phải của trẫm, mà là của Cổ gia các ngươi. Thần Châu đại địa, lần này trẫm sống lại, phải làm chúa tể lần nữa, vừa rồi ta quan sát một ngày, dùng bí pháp thu nạp ký ức của rất nhiều bách tính, đã hiểu biết được tình huống triều đình hiện tại. Phồn vinh là không sai, nhưng cũng chỉ là phản ứng giả dối, tất cả những điều này đều thành lập trên cơ sở hoàng đế Cổ Đạp Tiên của các ngươi còn tồn tại, nếu hắn thực sự biến mất, thiên hạ lập tức sụp đổ, kiêu hùng nổi lên, rồng rắn cuồn cuộn, có phải thế không?
- Xem ra Võ Đế đại nhân vẫn muốn tranh giành thiên hạ?
Cổ Trần Sa biết, đế này là bá giả vô thượng, sao có thể dễ dàng từ bỏ mục tiêu của mình.
- Đó là tất nhiên, hiện tại xem ra là cơ hội tốt nhất của ta rồi.
Võ Đế đột nhiên quát:
- Cổ Trần Sa, hiện tại trẫm hỏi lại ngươi, nương tựa trẫm, làm thần tử của trẫm, giúp trẫm quân lâm thiên hạ, nếu không sẽ lập tức phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận