Long Phù

Chương 2005: Sống lại (1)

Chương 2005: Sống lại (1)
- Nghịch Tổ, không ngờ thiên hạ nổi sóng gió, thế sự nhân gian vô thường, bản thân ngươi và ta là từ trong tầm thường sinh ra, chỉ nghìn năm đã có thể đi đến tình trạng như bây giờ, thật sự không dễ dàng.
Ở trên ngọn núi này, hai thiếu niên chơi cờ, một người mặc trang phục nhà nho, phong lưu tiêu sái, tay cầm quạt giấy, không ngờ lại có phong thái của một người đứng đầu sơn hà, hùng bá vũ trụ, chiếm lấy sơn hà.
Mà một người khác lại mặc áo tang, đi giày mũi nhọn, trong tay cầm gậy trúc, phía trên gậy trúc này còn treo một bình hồ lô màu vàng, có vẻ cực kỳ tiêu sái, giống như trong thế tục không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới sự tiêu diêu tự tại của hắn.
Trong hai người kia, người trông khí phách chính là Mệnh Tổ Lâm Phàm, còn người ung dung tự tại lại là Nghịch Tổ Hạ Trần.
Hai người đang đánh cờ, quân cờ đen trắng đan xen, chém giết lẫn nhau vô cùng kịch liệt, quả thật chính là hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, Mệnh Tổ Lâm Phàm hất bàn cờ phất, không tính đánh tiếp nữa.
- Nghịch Tổ, chúng ta cũng không thể cứ chém giết mãi được. Cho dù bây giờ hai người chúng ta đứng ở trên đỉnh Nhân Gian giới nhưng không phải vô địch, phía trên còn có kẻ địch của ngươi là Thiên Đế, Vô Tổ, Nhân Tổ. Chúng đều như hổ đói rình mồi. Ngoài ra, Thôn Tổ kẻ địch lớn nhất của chúng ta cũng luôn muốn cắn nuốt chúng ta. Nghịch Tổ, ngươi quen thói tiêu diêu tự tại, không muốn thành lập đế quốc ở Nhân Gian giới để tập trung tín ngưỡng, nhưng đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cách tu hành tốt nhất. Như vậy đi, ngươi trợ giúp ta thành lập Đại Mệnh Đế Quốc, ta sắc phong ngươi thành Nghịch Tổ, sóng vai với ta trở thành Tịnh Kiên Đế được không? Ngươi chỉ cần làm ông tổ trấn quốc, không cần phải thường xuyên ra mặt, ngươi thấy thế nào?
Mệnh Tổ Lâm Phàm nói.
- Điều này vẫn không ổn.
Nghịch Tổ Hạ Trần nói:
- Chỉ cần được sắc phong, nhận tín ngưỡng thì sẽ có liên lụy nhân quả, vậy người khác đánh Đại Mệnh Đế Quốc, ta chắc chắn phải ra tay, cứ như vậy ta sẽ bị cuốn vào trong thị phi, không được thanh nhàn sao? Chuyện này thật sự không thỏa đáng, không thích hợp.
- Cho dù ngươi không muốn cuốn vào thị phi nhưng đến lúc đó thị phi sẽ tìm tới ngươi. Ví dụ như Thôn Tổ Pháp Vô Tiên, người này sẽ không bỏ qua cho ngươi, dù sao ngươi cũng không thể cứ trốn mãi chứ? Ngươi phải biết, với pháp lực của Thôn Tổ, cho dù ngươi trốn thế nào, hắn vẫn sẽ tìm ra được ngươi.
Mệnh Tổ Lâm Phàm nói:
- Không bằng ngươi và ta liên thủ giết chết Pháp Vô Tiên ta rồi tính sau, ngươi thấy thế nào?
- Pháp Vô Tiên là một kẻ điên được gọi là Thôn Tổ, thật ra lại giống như ma đạo cắn nuốt vạn vật.
Nghịch Tổ Hạ Trần nói:
- Chẳng qua Pháp Vô Tiên còn muốn ma hơn cả ma, phát huy đạo cắn nuốt đến cực hạn. Ngươi nói xem, chúng ta phải làm thế nào mới giết chết được hắn? Người này xuất quỷ nhập thần, hơn nữa không có địa bạn giống như giặc cỏ vậy.
- Quả thật với lực lượng của hai người chúng ta tất nhiên có thể áp chế hắn, nhưng không giết chết được hắn, cho nên chúng ta phải mượn thế.
Mệnh Tổ Lâm Phàm nói:
- Bất kỳ ai trong hai người chúng ta đều có thể có địa vị ngang hàng với Pháp Vô Tiên, nếu hai người liên thủ thì có thể đánh bại hắn nhưng không giết được hắn.
- Vậy cũng được.
Nghịch Tổ Hạ Trần gật đầu:
- Nhưng ta nghe nói cao thủ hàng đầu trong trời đất này là Cổ Trần Sa, Pháp Vô Tiên quyết chí muốn giết chết người này, bởi vì Pháp Vô Tiên từng bị người này huỷ bỏ tất cả tu vi. Nhưng Pháp Vô Tiên lớn lối như vậy cũng không sợ Cổ Trần Sa đi ra phế bỏ hắn sao?
- Thật ra ta không tin Cổ Trần Sa là cao thủ hàng đầu, bởi vì qua nhiều năm như vậy, hắn dường như đã mai danh ẩn tích.
Mệnh Tổ Lâm Phàm nói:
- Hơn nữa, ta thấy hơn nửa những sự tích về Cổ Trần Sa đều là hư cấu, thậm chí bây giờ có người đồn cả Nhân Gian giới chính là nơi thử nghiệm của hắn, chúng ta đều là vật thí nghiệm của hắn. Hắn thành lập Nhân Gian giới, mở rộng Nhân Gian giới là để làm thí nghiệm. Ngươi và ta đều biết Nhân Gian giới này rốt cuộc lớn tới mức nào, hùng vĩ, bao la tới mức nào. Lực lượng của chúng ta ở trước mặt Nhân Gian giới thật ra vẫn chỉ là bé nhỏ không đáng kể, không đáng để nhắc tới. Nhưng Nhân Gian giới ở trước mặt Cổ Trần Sa chỉ là một vũng nước nhỏ có thể tùy ý tạo dựng bất kỳ lúc nào à? Điều này cũng quá kỳ diệu. Coi như nhân gian là biển lớn, chúng ta là một con cá trong biển rộng. Nhưng biển lớn Nhân Gian giới này lại là một dấu chân do Cổ Trần Sa tùy ý giẫm ra. Có phải chênh lệch này quá lớn không? Ta từng nghiên cứu qua Vô Long Tâm Pháp được lưu truyền ra, thấy nó thật sự rất huyền diệu nhưng cũng không có vẻ gì là thật sự có thể phá tan được tất cả. Nếu ta có cơ hội, thật ra cũng muốn gặp Cổ Trần Sa này, nhìn hắn rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
- Thật ra ta cũng nửa tin nửa ngờ.
Nghịch Tổ Hạ Trần nói:
- Ta vẫn nghe lời đồn đại, trước kia Thiên Đế và Cổ Trần Sa tranh phong, Cổ Trần Sa không làm gì được. Ngươi suy nghĩ xem, từ điều này cũng có thể thấy được Cổ Trần Sa thật ra không mạnh như trong lời đồn, có phải thế không? Ta giết chết đứa con thiên mệnh do Thiên Đế tự mình lựa chọn, Đại Đế Kỳ Quốc kia. Trong đó ta thật sự cảm nhận được lực lượng của Thiên Đế, Thiên Đế chỉ mạnh mẽ hơn chúng ta một chút thôi, chúng ta cũng không phải không thể đuổi kịp. Từ đó suy ra, Thiên Đế và Cổ Trần Sa thật ra cũng chỉ ngang nhau thôi.
- Có lý.
Mệnh Tổ Lâm Phàm gật đầu:
- Chúng ta vẫn nên thương lượng kế hoạch làm sao đối phó được Pháp Vô Tiên, trực tiếp giết chết hắn đi.
- Các người thật sự muốn gặp ta sao?
Vào lúc hai người ngồi xuống thương lượng, đột nhiên một giọng nói vang lên, Cổ Trần Sa xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
- Ngươi là ai...
Hai Đại Tổ đồng thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận