Long Phù

Chương 1927: Đánh Thiên Đình (1)

Chương 1927: Đánh Thiên Đình (1)
Bởi vì hiện tại Thiên Đế đang gia tăng thêm Hồng Trần Chi Lực tại Nhân Gian Giới, vì vậy cho nên dường như ở Nhân Gian Giới đã không còn cao thủ nào. Nếu như ngươi là người đạt được bản nguyên biến dị thì cũng khó có thể cản được chứ đừng nói đến một cao thủ bình thường!
Bây giờ Nhân Gian Giới giống như đang hấp thụ rất nhiều cao thủ để đưa vào lực lượng luân hồi, nó càng ngày càng trở nên bành trướng hơn.
Cổ Đạo Tiên cũng không thể che chở được cho thuộc hạ của mình, hắn ta chẳng có nổi một biện pháp nào cả.
Bây giờ thuộc hạ mạnh nhất của hắn ta chỉ là một nhân vật cảnh giới Đạo Cảnh Biến 19 "Đại Tiểu Như Ý", loại nhân vật như vậy nhỏ bé đến đáng thương. Nếu như không phải bọn họ cần người quản lý đế quốc khổng lồ của mình để đi thu thập tế tự và tín ngưỡng, rất có thể Cổ Đạo Tiên sẽ chẳng có hứng thú nào mà thu nạp những người này.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng phải chuyện hay, tuy rằng sức mạnh của ta bỗng dưng tăng lên và thu được một chút tế tự tinh luyện bất diệt, thế nhưng thực lực của Thiên Đế còn mạnh hơn ta rất nhiều. Ngoài ra nữ nhân Hồng Linh Sa kia cũng đã vượt qua ta, nếu ta cứ như thế này thì sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào trong tay của người khác, sẽ vạn kiếp bất phục, chắc chắn không thể nào siêu sinh được nữa.
Sâu trong nội tâm của Cổ Đạo Tiên lo lắng tới mức giống như một con kiến bò trên chảo nóng.
Cho dù hắn ta có tiền tư hậu tưởng (*) thế nào đi nữa thì hắn ta cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hết.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta lại phải tu hành cái loại Vô Long Tâm Pháp kia hay sao? Hình như sắp tới cũng chỉ còn một con đường này thôi, nữ nhân Hồng Linh Sa kia cũng tu hành Vô Long Tâm Pháp này thì phải. Bây giờ ta sẽ đi ngăn cản sự bào mòn, sự phát triển nhanh chóng của Hồng Trần Chi Lực để thể hiện lòng tự tôn của ta, chắc chắn ta sẽ không tu luyện cái thứ Vô Long Tâm Pháp gì đó mà ta sẽ tìm ra tâm pháp của riêng mình.
Trên thực tế, sau khi Cổ Đạo Tiên xuất thế thì trong mắt hắn ta vẫn luôn coi thường Cổ Trần Sa, vì thế nên hắn ta sẽ không tu luyện Vô Long Tâm Pháp.
Hắn ta không ngừng lưu chuyển tu vi của chính minh với ý đồ luyện hóa Hồng Trần Chi Lực, thế nhưng Hồng Trần Chi Lực quấn quanh thân thể hắn ta lại đang không ngừng di chuyển, không ngừng biến hóa, căn bản là hắn ta không có khả năng trục xuất và khống chế được thứ đó. Vì thế nên hắn ta cần phải suy tính, phân tích cẩn thận.
Đáng tiếc, với trí tuệ của hắn ta thì đơn giản là không thể sáng tạo ra một tâm pháp nào có thể sánh vai để tu luyện với Vô Long Tâm Pháp.
- Đúng là đáng chết, trí tuệ của tên Cổ Trần Sa kia lại cao thâm đến thế sao? Ta không tin, ta sẽ chẳng bao giờ tin người này lại có thể đạt tới cảnh giới này. Cho dù ta có chết thì ta cũng sẽ không tu luyện Vô Long Tâm Pháp.
Cổ Đạo Tiên nói mà giống như rít gào.
- Tên Cổ Trần Sa kia, ta là Cổ Đạo Tiên, ta cũng chính là tồn tại ở cấp bậc cao nhất làm sao phải bỏ gốc lấy ngọn đi tu luyện cái Vô Long Tâm Pháp do ngươi sáng tạo chứ.
- Ha ha ha...
Ngay trong lúc ấy, bên tai của Cổ Đạo Tiên lại truyền ra từng đợt âm thanh, âm thanh đó là một điệu cười khẽ nhưng không biết là ai cười.
- Ai?
Trong khoảnh khắc ấy Thần Niệm khổng lồ của Cổ Đạo Tiên quét một lượt quanh hư không, dường như bất cứ Thời Không Duy Độ có tầng tầng lớp lớp nào cũng đều bị phủ dưới Thần Niệm của hắn ta.
Với tu vi của hắn ta có thể vượt xa cao thủ ở cảnh giới Thiên Nguyên. Thần Niệm vừa động thì toàn bộ thế giới đều hiện ra dưới con mắt của hắn ta, đó giống như là nhìn rõ mọi việc như thủy ngân chảy, như Nhật Nguyệt Chi Quang chiếu rọi Càn Khôn.
Tuy nhiên hắn ta có tìm tòi đến mức nào đi nữa cũng không thể tìm thấy nơi tiếng cười đó phát ra.
Tiếng cười ấy dường như là phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn ta.
- Rốt cuộc ngươi là ai hả?
Cổ Đạo Tiên nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Chẳng lẽ lại là Thiên Đế và Cổ Trần Sa hay sao? Không đúng, cứ cho là hai người này lợi hại hơn nữa thì ta cũng không phải đối thủ của bọn họ, tuy nhiên nếu nói về việc hai người này cười ta thì ta không thể nào không phát hiện ra được, có đúng không? Trừ khi hai người này là một sự tồn tại còn cường đại hơn! Nhưng mà giữa thiên địa còn có thứ mạnh hơn cả hai người này hay sao?
- Cổ Đạo Tiên à, ngươi cũng không tệ đâu, ngươi nói có chết cũng không tu luyện Vô Long Tâm Pháp gì đó nên đã làm ta để mắt tới đấy. Nếu như đã thế thì ta lập tức truyền thụ cho ngươi một môn bí pháp. Bí pháp này không thể đặt tên, không thể nắm giữ, không thể suy đoán, không thể ước lượng nhưng còn ghê gớm hơn Vô Long Tâm Pháp rất nhiều, chỉ cần ngươi tu luyện bí pháp này thì ngươi sẽ không bao giờ sợ Hồng Trần Chi Lực nữa.
Sâu trong lòng Cổ Đạo Tiên lại có một giọng nói vang lên.
Giọng nói ấy giống như là chân lý quan trọng nhất trong lòng Cổ Đạo Tiên, hơn nữa nó cũng giống như lời kêu gọi đến từ chính bản nguyên.
Sau đó, trong lòng hắn ta bắt đầu dao động.
Ngay sau đó, Cổ Đạo Tiên nhanh chóng nhập môn rồi lập tức đi vào tìm hiểu đại tự tại, đại bí mật.
Xung quanh thân thể của hắn ta có một vòng tròn hào quang đang xoay quanh.
Trên thân hắn ta đang phát ra từng gợn sóng, trong lúc những gợn sóng đó chuyển động đã đập nát của Hồng Trần Chi Lực, nó chuyển hóa thành một hào quang kim hoàng xán lạn bất diệt.
- Ha ha, Bất Hủ Chi Lực này đã gần tới tầng thứ tám là cảnh giới Vĩnh Bất Hủ, tâm pháp này quả nhiên là kỳ diệu mà. Rốt cuộc thì đây là công pháp gì vậy? Không biết tên? Không thể đặt tên? Vậy chẳng lẽ công pháp này đã đạt tới mức khiến thế gian phải khiếp sợ à, không thể nào mà nó lại không có tên được? Hay còn nói tên cũng không đủ để hình dung sự huyền diệu của công pháp này chăng, vì thế nên nó mới không có tên sao?
Bỗng nhiên Cổ Đạo Tiên cảm thấy bản thân hắn ta không còn sợ sự ăn mòn của Hồng Trần Chi Lực nữa rồi.
- Thiên Đế, Cổ Trần Sa và cả nữ nhân Hồng Linh Sa kia nữa, các ngươi cứ chờ đi, nếu như ta đạt được công pháp cường đại như vậy nghĩa là ta sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi đâu.
Cổ Đạo Tiên lại gào lên, tiếng gào này của hắn ta hình như đã xuyên thủng cả lớp lớp Hệ Tinh Bích của Nhân Gian Giới và vang tới Thiên Đình, nó khiến cho Thiên Đình bị lay động một lúc.
Dường như hắn ta làm vậy là để thị uy với Thiên Đình.
Không chỉ có như thế mà âm thanh này của hắn ta còn xuyên qua rất nhiều Thời Không Loạn Lưu và tới trong Vĩnh Giới, nó khiến cho Hệ Tinh Bích của Vĩnh Giới phát ra những tiếng bùm bùm, đó giống như đồ sứ va chạm mãnh liệt với thủy tinh rồi sinh ra âm thanh vỡ nát.
Bản thế của Cổ Trần Sa đang ngồi nghiêm chỉnh trong Vĩnh Giới bỗng nhiên lại mở mắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận