Long Phù

Chương 1305: Nhật nguyệt xuất thế (1)

Chương 1305: Nhật nguyệt xuất thế (1)
- Thôi đi, ngươi có thể ẩn giấu rất nhiều, sẽ không cho ta chỗ tốt thực chất, lại dùng ta để luyện tập, chờ sau đó tăng lên cảnh giới, ta sẽ có thật nhiều phiền phức.
Đấu Nhất Vũ không cho Cổ Trần Sa cơ hội:
- Ta biết, ngươi hiện tại còn muốn mượn sức mạnh của ta, đột phá đến cảnh giới Lưỡng Giới Vô Gian hai mươi bảy biến, nếu đạt được, ba trăm sáu mươi đầu Thương Sinh Đại Soái của ngươi cũng có thể đột phá đến cảnh giới tương tự. Vào lúc đó, lực khống chế thiên hạ của ngươi càng ngày càng mạnh, thu được khí số, tín ngưỡng, nguyện vọng, lực liên kết càng ngày càng nhiều, ta tỉ mỉ tính toán một chút, nếu như ngươi đột phá cảnh giới, Thương Sinh Đại Soái nhất định có thể tăng cường ba phần mười nguyện lực Trung Thiên thế giới, đó không phải là số lượng nhỏ, mà là lực lượng đủ để cải thiên hoán địa, sáng lập càn khôn, đánh tan tiểu thiên giới.
Cổ Trần Sa lên cấp, không đơn thuần là một mình hắn, mà là quan hệ đến Thương Sinh Đại Soái, càng quan hệ đến thiên hạ.
Thiên hạ trước đây, Tổng đốc một châu cũng chính là nhân vật Đạo cảnh năm, sáu biến, quản lý địa phương to lớn nên không thể quan tâm hết, mà hiện tại có một ít Tổng đốc bình quân đã tới bảy biến trở lên, thậm chí chín biến cũng nhiều, nhưng Thần Châu kỳ ngộ khắp nơi, không biết sản sinh bao nhiêu cao thủ, dân gian đã tàng long ngọa hổ, Tổng đốc cùng quan viên địa phương cũng rất khó duy trì trật tự và thống trị.
Nếu không có Tĩnh Tiên Ty đè ép, sợ rằng một ít hạng người dã tâm dân gian đã sớm tự thành lập thế lực, mấy người xưng đế, mấy người xưng vương.
Đương nhiên, Đạo cảnh hai mươi sáu biến, Thương Sinh Đại Soái Chân Long Pháp tầng năm, cho dù ngươi đạt kỳ ngộ cũng không phải là đối thủ, hoàn toàn có thể trấn áp, trừ phi là kỳ ngộ vô cùng lợi hại.
Mà nếu như Thương Sinh Đại Soái tiến thêm một bước, pháp lực tự thân cũng có thể xé rách hư không, di động trong nháy mắt, như vậy càng không bình thường, viện trợ lẫn nhau, hơi động một chút chính là lôi đình trấn áp, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng phải cẩn thận.
Ba trăm sáu mươi đầu Thương Sinh Đại Soái có thể xé rách không gian, đối với Vĩnh triều mà nói, chính là căn cơ chân chính, có thể chống cả bầu trời.
Cổ Trần Sa rất rõ điểm này, vì lẽ đó hắn bức thiết muốn tăng cường cảnh giới.
Hơn nữa, hắn muốn loại bỏ cản trở vì Thương Sinh Đại Soái, nắm giữ khí vận tự mình, cũng có thể thu được kỳ ngộ, đối với điểm này, hắn đã tìm hiểu ra một ít.
Chỉ cần chính hắn tìm hiểu Dị số, có thể phá tan khí vận ràng buộc với Thương Sinh Đại Soái, triệt để biến hóa, thành tựu vô thượng đại vận.
Trước mắt tình huống phức tạp, hắn nhất định phải tăng cường thực lực.
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cổ Trần Sa lại nhìn Đấu Nhất Vũ một chút:
- Nữ tử này không nguyện ý trao đổi bí mật Hồng Mông Thụ với ta, từ nàng vừa nãy thôi thúc bí mật Hồng Mông Thụ, nàng đã triệt để nắm giữ tinh tuý của ba đại Thiên Tôn tìm hiểu Hồng Mông Thụ, ta thu được, lấy tu vi Thiên Đạo Pháp để mô phỏng, gần như có thể lên cấp ngay lập tức. Hồng Hoang Long Môn, Tế Thiên Phù Chiếu, Hồng Mông Thụ, ba đại bảo bối, ta có thể tùy ý biến hóa, một phân thành ba, uy lực đâu chỉ tăng cường mấy lần? Nhưng nữ tử này cực kỳ cảnh giác với ta, rất khó thu được chỗ tốt trên người của nàng.
Giữa lúc Cổ Trần Sa chuẩn bị khiêu khích Đấu Nhất Vũ tiến hành trao đổi, đột nhiên bầu trời tối đen.
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này, Cổ Trần Sa cùng Đấu Nhất Vũ đều nhìn lên trời.
Ban đầu mặt trời treo lơ lửng trong hư không, nhưng hiện tại biên giới mặt trời lại xuất hiện một tầng gợn sóng màu đen, giống như hắc động, muốn nuốt chửng mặt trời.
- Lại là dị tượng? Hắc Khí Thực Nhật?
Cổ Trần Sa cả kinh nói.
Mỗi lần trời sinh dị tượng, đều là biến hoá to lớn.
- Không đúng.
Đấu Nhất Vũ cũng chấn kinh rồi:
- Cũng không phải Hắc Khí Thực Nhật lần trước, là nhật nguyệt ẩn giấu, đại họa giáng lâm, vĩnh dạ đến, dấu hiệu tận thế.
- Vĩnh dạ đến?
Cổ Trần Sa cảm giác nội tâm nặng nề.
Vĩnh dạ đến trong ghi chép cổ xưa, ý tứ chính trong đất trời, quang minh biến mất, hắc ám vĩnh viễn bao phủ đại địa, gọi là nhật nguyệt trầm luân, chính là như vậy.
Trong thiên địa mất đi ánh sáng là khái niệm gì?
Đầu tiên là cây nông nghiệp sẽ mất đi ánh sáng, toàn bộ tử vong, sẽ không còn lương thực, sau đó nhân loại và rất nhiều sinh linh sẽ tử vong.
Cổ Trần Sa đột nhiên tính ra, trong cảm ứng của hắn, trên bầu trời vô cùng vô tận, mặt trời to lớn đang giãy giụa giống như không muốn bị lực lượng vô hình kéo vào trong bóng tối, cỗ lực lượng hắc ám nuốt chửng mặt trời cũng không biết đến từ đâu, giống như Thiên Đạo biến dị, lại giống lực lượng không hiểu ra làm sao.
Loại biến dị này, cảnh tượng kì dị trong trời đất, đừng nói là hắn, dù cho là nhân vật như ba đại Thiên Tôn, Vạn Tiên Sư cũng không đáng nhắc tới.
Mặt trời lơ lửng trên thế giới vô tận, có thể nói là ý chí thế giới vô tận ngưng tụ, không biết tụ tập bao nhiêu sức mạnh và biến hóa, thậm chí vượt qua đại thế giới.
Chính vì như thế, ánh sáng mặt trời mới bao phủ đại lục vô tận, cống hiến ánh sáng và hơi nóng.
Vô Tận đại lục, vô tận thế giới, chính là thiên địa vũ trụ, rất nhiều thứ nguyên, không gian duy nhất. Cho nên mặt trời có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận