Long Phù

Chương 1933: Qua lại tự nhiên (1)

Chương 1933: Qua lại tự nhiên (1)
- Tù giam!
Thiên Đế ra tay. Lồng giam đang nhốt Cổ Đạo Tiên hạ xuống dưới.
Đùng đùng!
Lao tù này phát ra ánh sáng chói lóa, bao phủ lấy hóa thân này của Cổ Trần Sa vào bên trong. Sau đó, nó muốn nhốt hắn vào cùng một chỗ với Cổ Đạo Tiên.
Thiên Đế nở nụ cười.
- Cổ Ngu Kiếm, bây giờ ta nhốt ngươi và tên hóa thân này của Cổ Trần Sa cùng nhau. Ngươi muốn sống sót cũng rất đơn giản. Ngươi chỉ cần cắn nuốt hóa thân của Cổ Trần Sa thì tu vi của ngươi sẽ càng tiến xa thêm. Nói không chừng, ngươi có thể đột phá lồng giam để chạy thoát đấy.
Thiên Đế nhốt hóa thân của Cổ Trần Sa và Cổ Đạo Tiên trong cùng một nhà giam, để hai người bọn họ tự giết hại lẫn nhau, hắn chỉ cần ngồi không đợi ngư ông đắc lợi là được.
Mặc dù đúng là bây giờ hắn đang giam cầm Cổ Đạo Tiên, nhưng nếu hắn ta muốn luyện hóa hay giết chết Cổ Đạo Tiên thì phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thành công. Thậm chí, nếu bị thứ đáng sợ trong cơ thể của Cổ Đạo Tiên phản công thì rất có khả năng sẽ gây tổn thương cực lớn đến hắn.
Hắn vô cùng kiêng dè cái chấm nhỏ màu đen kia bên trong cơ thể Cổ Đạo Tiên. Bởi vậy, hắn để cho phân thân này của Cổ Trần Sa đi đối đầu trực diện thử xem sao.
Phân thân này của Cổ Trần Sa tiến vào trong nhà tù. Trái lại, hắn gật đầu:
- Thiên Đế, nhà tù này của ngươi căn bản không khống chế nổi ta. Nhưng nếu ngươi đã để ta tiến vào đây, vậy thì ta cũng sẽ tương kế tựu kế mà luyện hóa tên Cổ Đạo Tiên này. Tuy nhiên, ngươi đặt cho Cổ Đạo Tiên này cái tên Cổ Ngu Kiếm, ta lại cảm thấy không được khá lắm. Ngu cũng không phải là một nghĩa xấu. Chẳng phải có câu đại trí giả ngu (1) sao? Tên này đáng lẽ nên gọi là Cổ Xuẩn Kiếm. Tuy chữ ngu và xuẩn có thể tạo thành một từ, nhưng ngu lại không nhất định là ngu xuẩn."
(1) người thông minh giả làm người ngốc
Cổ Đạo Tiên giận tím mặt:
- Cổ Trần Sa, ngươi lại dám làm nhục ta như thế.
- Thiên Đế nói không sai, đây là một cơ hội của ta. Mặc dù đúng là bây giờ ta đang bị Thiên Đế giam cầm, nhưng hắn cũng không làm gì được ta. Nếu ta cắn nuốt tên hóa thân nhà ngươi thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, có thể đảo khách thành chủ.
Cổ Trần Sa vẫn nhàn nhã như trước:
- Vậy sao?
- Cổ Xuẩn Kiếm, ngươi thật sự quá ngu ngốc. Ngươi dại dột đến mức ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào để nói ngươi được nữa. Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi biết ngươi ngu xuẩn ở chỗ nào?
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Cổ Trần Sa mở ra.
Lập tức có Văn Minh Trường Hà lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn. Vô cùng vô tận, hằng hà sa số Văn Minh tức khắc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, dường như hắn chính là người khai sáng cho tất cả Văn Minh, tất cả Văn Minh đều lấy hắn làm cội nguồn.
Văn Minh này lưu chuyển trong lòng bàn tay, từ từ bay ra ngoài rồi lập tức lan ra xung quanh.
Thịch thịch thịch.
Trái tim của Cổ Đạo Tiên đập dữ dội.
Trái tim không tự chủ được mà đập nhanh. Văn Minh trong bàn tay của Cổ Trần Sa càng lan rộng, trái tim Cổ Đạo Tiên dường như đã không còn nghe theo lệnh của bản thân hắn ta nữa mà đã muốn bay ra khỏi người mình. Tinh thần và suy nghĩ của hắn ta đã tách rời nhau. Bản chất nào đó ở bên trong nơi sâu thẳm của tâm hồn hắn ta khao khát hướng tới sự tự do, mà suy nghĩ của hắn ta lại xơ cứng và ngoan cố.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không thể cử động được nữa."
Cổ Đạo Tiên hốt hoảng, bởi vì, hắn ta phát hiện cơ thể của mình, ngay cả bản chất tinh thần, hay thậm chí là một thứ nào đó đều đã hoàn toàn không tuân theo lệnh của hắn ta. Đừng nói là tấn công, thậm chí hắn ta còn không thể động đậy dù là một đầu ngón tay.
Bàn tay Cổ Trần Sa mở ra, hắn nói một cách chậm rãi:
- Đây chính là điều mà ngươi không thể hiểu được. Ngươi căn bản không thể khống chế bản chất tinh thần của ngươi, cũng không thể hàng phục nội tâm của chính mình. Trời cao không tính là cao, lòng người mới là thứ cao nhất. Muốn thu phục lòng người còn khó khăn hơn cả thu phục Thiên Đạo. Mà thu phục lòng người khác thì dễ dàng, thu phục lòng của chính mình mới khó.
- Sâu thẳm trong nội tâm ngươi không muốn bị kìm hãm, không muốn bị tác động, khát vọng đạt được sự tự do tự tại to lớn. Đây là nó chủ động đầu hàng ta, bản tâm của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Nói cách khác, bản tâm của ngươi cũng hướng tới tự do, chỉ cần cho nó một cơ hội đi tìm tự do thì nó nhất định sẽ không từ bỏ. Hoặc là nói, nội tâm mà ngươi muốn thân cận ta mới thật sự là chính ngươi, mà ngươi đang nói chuyện đây lại là một ngươi giả.
Cổ Đạo Tiên nghiến răng nghiến lợi.
- Nói chuyện giật gân. Ta sẽ không tin ngươi đâu.
- Liều vậy.
Ầm ầm!
Trong cơ thể hắn ta bắt đầu dâng lên một cỗ lực lượng không thể giải thích được. Chấm đen kia trong cơ thể hắn ta lại kích hoạt, vậy mà có thể mạnh mẽ áp chế được bản tâm của hắn ta.
Sau đó, cơ thể hắn ta thu nhỏ lại, vươn móng tay cào về phía gương mặt của Cổ Trần Sa.
- Cổ Trần Sa, chịu chết đi.
Cổ Trần Sa thấy một màn này thì nói:
- Không tệ, không tệ.
- Trong người ngươi chính là ý chí của thứ đáng sợ kia, ngược lại nó thực sự có một chút bản lĩnh đó, thật sự rất có thể sẽ đạt được đến cảnh giới Vô Bất Hủ. Điều đáng tiếc chính là vẫn còn kém một chút nữa. Nếu thứ đáng sợ này ngưng tụ thành hình hoàn toàn, vậy thì nó nhất định là tầng thứ chín, cảnh giới Vô Bất Hủ. Nhưng bây giờ nó vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới này. Mà ta cũng gần như đã tìm hiểu ra bí mật của Vô Bất Hủ rồi. Thiên Đế, ngươi có biết tại sao ta lại để cho ngươi tìm hiểu được Vĩnh Bất Hủ không? Bởi vì ta đã thấy được Vô Bất Hủ. Cho dù ngươi có tu luyện thành công Vĩnh Bất Hủ thì thật ra ngươi vẫn còn nằm trong sự khống chế của ta.
Lúc này, móng tay của Cổ Đạo Tiên đã sắp chạm đến mặt Cổ Trần Sa rồi.
Nhưng Cổ Trần Sa lại đột nhiên biến mất khiến cho Cổ Đạo Tiên bắt vào khoảng không.
Sau đó, Cổ Trần Sa xuất hiện ở sau lưng Cổ Đạo Tiên. Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn ở giữa không trung, dưới người hắn là một con Cự Long. Con Cự Long này không phải là một con rồng sống, mà là một con Văn Minh Chi Long được tạo thành từ rất nhiều Văn Minh. Mỗi một mảnh vảy trên người Cự Long đều là một Văn Minh, mênh mông cuồn cuộn như sử thi vậy. Những Văn Minh này tập hợp lại và biến thành một con Cự Long. Cự Long bay tới bay lui tuần tra bên trong quá khứ, hiện tại và tương lai, nó tìm kiếm tự do, tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm sự siêu thoát.
Sau đó, hai tay Cổ Trần Sa tạo thành một Ấn Quyết. Chính giữa Ấn Quyết này trống trơn, không có bất kỳ cái gì tồn tại cả, cũng không nhìn thấy được hư không, không nhìn thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai, không nhìn thấy được nhân quả, không nhìn thấy được duyên phận, cũng không nhìn thấy được lòng người, càng không nhìn thấy được thiên địa vạn giới.
Tất cả đều là hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận