Long Phù

Chương 2298: Không thể khống chế được lòng (2)

Chương 2298: Không thể khống chế được lòng (2)
Thế nhưng sau khi Hư Nghĩ Diện Bản biến mất, sâu bên trong tâm linh của hắn ta đã sản sinh ra một con ma đầu, chính là ma đầu thần thông giống với bản thân hắn ta y như đúc.
Tên ma đầu kia ngưng tụ lại thành hình thể bên trong nội tâm u ám của hắn ta, sở hữu thần thông giống y như hắn ta, một bộ trí tuệ giống như vậy, mà năng lực cũng y như đúc hắn.
Tên ma đầu vừa được sinh ra thì đã bắt đầu giết chóc một cách trắng trợn, chém giết vũ trụ nơi hắn ta sinh sống trở nên máu chảy thành sông, máu tươi nhuộm đỏ cả tinh không. Đến cuối cùng, tên ma đầu đó còn đối phó ngược lại hắn ta. Hai bên đại chiến, vũ trụ bị hủy diệt, hai người cùng nhau chết đi.
Rất nhiều đại năng cũng đã xảy ra chuyện giống như vậy. Bản thân bọn họ có thể sinh ra vũ trụ chỉ trong một ý nghĩ, chớ đừng nói chi là sự tồn tại mạnh mẽ được sinh ra từ ý niệm ở sâu bên trong tâm linh của bản thân.
- Các ngươi đã thu thập được số liệu thí nghiệm chưa?
Cổ Trần Sa hỏi đám người Gia Cát Nha và Lâu Bái Nguyệt.
- Thu thập xong rồi. Lần cải cách này đã tạo ra rất nhiều số liệu, còn nhiều hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần số liệu mà chúng ta đã thu thập trong hàng trăm triệu năm qua nữa. Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn phóng thích Tâm Linh Chi Lực của mình ra rồi, đặc biệt là loại tình trạng bị mất kiểm soát kia sẽ có thể cung cấp cho chúng ta vô số kinh nghiệm. Bây giờ, chúng ta sẽ có thể khống chế những suy tính càng hoàn mỹ hơn nữa. Đến cuối cùng, với năng lực khống chế vô hạn thì sẽ có thể thôi động ra Tâm Linh Chi Lực vô hạn. Kể từ đó, chúng ta cũng sẽ càng tiếp cận đến cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hữu nhanh hơn nữa.
Gia Cát Nha nhìn số liệu đang nhảy nhót không ngừng, tự động phân tích, hắn ta càng hiểu ra được một vài điều gì đó.
- Trần Sa, bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ chưa vậy?
Lâu Bái Nguyệt đã hỏi tới một vấn đề mấu chốt.
- Vẫn chưa.
Cổ Trần Sa trả lời:
- Người đầu tiên đạt được cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ cũng không phải là ta, chắc chắn sẽ là một nhân vật mạnh mẽ nào đó sắp được sinh ra trong tương lai, hắn ta mới chính là người đầu tiên đạt tới cảnh giới này.
- Cái gì? Tại sao lại như vậy?
Nói đến vấn đề này cũng đã khiến cho Văn Hồng hoảng sợ một phen:
- Vậy nếu như tiếp tới đây nhân vật đó được sinh ra rồi đánh thắng được ngươi, kết quả của chúng ta sẽ như thế nào chứ?
- Ta cũng đang chờ mong một nhân vật có thể đánh thắng được ta xuất hiện đây. Nhưng người mà tu luyện đạt tới cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ sẽ không cách nào chiến thắng được ta đâu.
Cổ Trần Sa nói.
- Vì sao?
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều rất nghi ngờ.
- Thực lực của ta không liên quan gì đến cảnh giới hết. Cảnh giới là cảnh giới, thực lực là thực lực, có lẽ bây giờ chân lý trên thế giới này chính là cảnh giới càng cao thì thực lực sẽ càng mạnh mẽ. Nhưng đối với ta mà nói thì cũng không phải như thế.
Cổ Trần Sa khoát khoát tay:
- Đương nhiên, bây giờ các ngươi cũng không thể nào lý giải được đạo lý này đâu. Đây cũng không phải chuyện gì to tát cả, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hiểu ra thôi.
Năm tháng dài dằng dặc, thiên địa biến chuyển, vũ trụ thay đổi, thời gian lại trôi qua hàng trăm triệu năm nữa.
Trong trăm triệu năm này, Đa Nguyên Vũ Trụ đã xảy ra sự thay đổi sâu sắc, rất nhiều đại lão trước kia ngã xuống, các cao thủ mới hoàn toàn quật khởi, vô số nhân vật mang theo số mệnh của nhân vật chính tranh đấu lẫn nhau, người phong lưu xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Rất nhiều nhân vật mới được sinh ra đều đã quên hết những năm tháng trước kia.
Bọn họ đã quên lãng đi Vô Tận Đại Lục trước kia từ lâu rồi, còn có Trung Thổ Thần Châu và Nhân Gian Giới trong quá khứ, thêm cả Áo Thuật Vũ Trụ gì gì đó, Cựu Thế Giới hay Tân Thế Giới nào kia nữa.
Bọn họ cũng đã quên đi rất nhiều thứ.
Dù sao thì đây cũng đã là chuyện của mấy trăm triệu năm trước rồi.
Đương nhiên, con số mấy trăm triệu năm này là tính theo tổng số năm của Đa Nguyên Vũ Trụ. Ở một vài vũ trụ khác, có lẽ nó đã trải qua cả mười tỷ năm, trăm tỷ năm rồi.
Lại trăm triệu năm nữa trôi qua, Hư Nghĩ Diện Bản mà Cổ Trần Sa sáng lập ra đã biến mất hoàn toàn theo năm tháng, nhưng chẳng những không có ai đạt được Vĩnh Sinh chân chính, mà ngược lại kiếp số của sinh linh càng nhiều hơn nữa.
Trên cơ bản, chỉ cần tất cả những người tu hành có hơi tiến bộ một chút thôi thì bọn họ sẽ nghênh đón kiếp số, mà kiếp số này lại tới từ chính trong nội tâm của bản thân bọn họ.
Ở sâu trong tâm linh của mỗi người lại là một kho báu vô cùng vô tận, trên thực tế đó cũng là Ma Quật sâu không thấy đáy. Chỉ cần có suy nghĩ hơi không tốt một chút thì ma đầu sẽ hóa thành hiện thực và xuất hiện, sau đó cắn nuốt con người ta đến mức hài cốt cũng không còn, cực kỳ hung ác và đáng sợ.
Mà lúc này đây, rất nhiều bá chủ của thế hệ trước may mắn còn sống sót đều cứ như đạp chân trên miếng băng mỏng (*), thậm chí còn có người không có thời gian đi tranh đấu nữa, bởi vì mọi giờ mọi phút bọn họ đều phải áp chế lực lượng ở sâu trong nội tâm mình biến dị mà sinh ra ma đầu.
(*) 如履薄冰: Như Lý Bạc Băng: tựa như đi trên miếng băng mỏng, ám chỉ một người vô cùng cẩn thận khi làm một điều gì đó
Trong một Bất Khả Tư Nghị Vũ Trụ.
Giờ này khắc này, rất nhiều cao thủ đều đang tụ tập ở bên trong một hang động. Hang động này vô cùng rộng lớn, dường như nó là không gian vô lượng được sáng lập ra, nhưng trong mắt con người thì thoạt nhìn cũng không phải là quá lớn, chỉ giống như là một cái hang đá bình thường mà thôi.
Những cao thủ này đều tụ tập cùng một chỗ và lắng nghe vị lão tổ đứng đầu vũ trụ này nói chuyện.
Vị lão tổ này có bộ râu chạm đến mặt đất, hai mắt cương nghị có thần, nhưng trên đỉnh đầu của lão lại không ngừng có những người giống lão y như đúc xuất hiện. Bộ dạng của người này cực kỳ dữ tợn, tản mát ra sát khí gần như muốn xé rách hết toàn bộ vũ trụ này vậy, khiến cho mọi người ở đây đều sởn hết cả gai ốc.
- Chư vị, các ngươi đều là những nhân vật mạnh mẽ bên trong vũ trụ này, còn ta là người sáng lập ra nó, đáng tiếc là bây giờ cảnh giới tu vi tăng lên, ta đã không khống chế nổi những sự tồn tại tà ác được sinh ra từ bên trong tâm linh nữa rồi. Tâm linh của chúng ta là vô hạn, nhưng những thứ tà ác được sinh ra cũng là vô hạn. Thật là hoài niệm thời đại hoàng kim ở trăm triệu năm trước. Lúc đó, chúng ta chỉ cần lo lắng tuổi thọ của mình mà không có bất kỳ rủi ro tâm linh nào cả.
Lão tổ này thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận