Long Phù

Chương 1972: Trăm năm ung dung (2)

Chương 1972: Trăm năm ung dung (2)
Nhìn thấu vận mệnh của chúng sinh, thay đổi vận mệnh của chúng sinh, sáng lập ra vận mệnh của chúng sinh, tùy ý bóp méo vận mệnh của chúng sinh, phá nát vận mệnh của chúng sinh. Vận và mệnh nằm ở trong tay và trong mắt của Cổ Trần Sa đều không có bất kỳ một bí mật đáng nói nào, giống như đất dẻo cao su có thể tùy ý xoa bóp.
Chuyên này còn mạnh mẽ hơn cả thời điểm toàn thịnh của Thiên Đạo năm đó. Trong quá khứ, Thiên Đạo còn gặp phải sự phản kháng của nền văn minh khoa học kỹ thuật thời tiền sử, lại còn sáng lập ra hệ thống với ý đồ bắt lấy Thiên Đạo, luyện hóa Thiên Đạo và thay thế Thiên Đạo.
Nền văn minh khoa học kỹ thuật thời tiền sử dưới con mắt của những người kia thì Thiên Đạo chỉ là một hệ thống, một bộ não biết tính toán mà thôi.
Thật ra cũng có thể nói là như vậy.
Tuy nhiên, nền văn minh khoa học kỹ thuật thời tiền sử đã không thành công.
Thành công chính là Cổ Trần Sa.
Hiện tại Cổ Trần Sa thật sự đang thay thế Thiên Đạo.
Vận chuyển điều chỉnh vận mệnh nhưng chúng sinh đều không có cảm giác. Nhân Gian Giới cũng đang tiếp tục phát triển mà chỉ có một số cao thủ đã tu luyện đạt tới cảnh giới Thiên Giới thì mới loáng thoáng cảm thấy vận mệnh có chút kỳ quặc nhưng bọn họ cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua hết năm này đến năm khác, Nhân Gian Giới phát triển với khí thế hừng hực. Vô số đế quốc, vô số cao thủ xuất hiện, vô số cường giả tranh đấu lẫn nhau giống hệt như Thiên Giới năm đó.
Trong nháy mắt, cả trăm năm đã trôi qua.
Trong một trăm năm này, đại thế đã tương đối yên bình, chỉ còn là mạch nước ngầm mãnh liệt mà thôi.
Ầm ầm!
Một trăm năm đã trôi qua, toàn thân Cổ Trần Sa chấn động. Hắn chỉ thấy ở sâu bên trong bóng tối, dường như toàn bộ vận mệnh của chúng sinh đều cô đọng lại theo hắn rồi hội tụ thành một nhánh sông. Đây là Vận Mệnh Trường Hà, hắn lại lần nữa sáng lập ra Vận Mệnh Trường Hà, thì ra đây là hướng đi của chỉnh thể trong tương lai của chúng sinh.
Chỉ thấy Vận Mệnh Trường Hà này đi về hướng tương lai mà hướng đi tương lai lại chính là cảnh giới cao nhất của Vô Long Tâm Pháp. Mỗi người đều đạt tới cảnh giới tự cung tự cấp, tự thành một thể, cuối cùng đã nhận được sự siêu thoát cuối cùng, vận mệnh cũng sẽ biến mất, Vận Mệnh Trường Hà bị Vô Long tâm pháp thay thế. Từ đó về sau, chúng sinh đã không còn có bất cứ một loại cảm xúc nào như sự thống khổ, bi thương, cao hứng, vui mừng nữa mà chỉ còn lại đúng sự tự do tự tại, hoàn toàn yên vui và vĩnh hằng hơn nữa.
Vận mệnh của thế giới và thế giới của thiên địa cũng như thế, thiên địa đã không có thì thời không cũng sẽ hoàn toàn không có.
Thế nhưng chuyện này lại không phải là hủy diệt mà là một cảnh giới cao hơn.
Loại cảnh giới này đã không thể dùng sinh tử để hình dung. Nói là sinh thì cũng không phải sinh mà nói là tử thì cũng không phải tử.
Sinh tử, vận mệnh, hỉ nộ ái ố thì đều không thể giải thích rõ ràng đối với loại cảnh giới này. Nó cũng giống như "Hạ Trùng Ngữ Băng".
Đây là một loại cảnh giới mà chúng sinh không có cách nào lý giải được ở giai đoạn này.
- Hừm...
Cổ Trần Sa từ từ kết thúc công việc, thời gian một trăm năm, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua như mây khói. Hắn đang điều chỉnh vận mệnh, sáng lập vận mệnh và sắp xếp tương lai, Nhân Gian Giới đã biến hóa thành bộ dáng không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, những thứ này không phải là thứ mà Cổ Trần Sa để ý tới.
Thứ mà hắn để ý chính là vận mệnh mà hắn đã an bài cho chúng sinh chính là cảnh giới cao nhất của Vô Long Tâm Pháp. Mỗi người đều siêu thoát, mỗi người đều vĩnh hằng, mỗi người đều hoàn toàn tiến hóa, nhưng có thể chúng sinh sẽ không thích sự an bài này, thậm chí còn có thể cho rằng hắn đang diệt thế nên thậm chí chúng sinh sẽ liên hợp lại để phản kháng hắn.
Nhưng chúng sinh đã sai lầm. Hắn là đang vì lợi ích của chúng sinh nhưng có thể chúng sinh không hiểu được.
Vù...
Ngay thời điểm Cổ Trần Sa thu công lại thì trước mặt hắn xuất hiện một người, lại là Lão Tứ Cổ Hoa Sa.
- Lão Tứ, lại là ngươi sao?
Mặc dù Cổ Trần Sa hỏi như vậy, nhưng hắn lại không hề ngạc nhiên chút nào giống như biết rõ Lão Tứ sẽ xuất hiện ở trước mặt mình:
- Tu vi của ngươi đã thăng cấp nhanh như vậy sao? Cũng đã vượt quá dự liệu của ta.
- Một trăm năm đã trôi qua nên tự nhiên cũng có sự tiến bộ, nhưng dù có tiến bộ thì cũng không có cách nào có thể đuổi kịp bước chân của ngươi.
Lão Tứ Cổ Hoa Sa nhìn vào hư không:
- Lão Thập Cửu, không thể tưởng tượng được ngươi thật sự đã bắt đầu sáng lập vận mệnh, vận mệnh của thiên địa, vận mệnh của chúng sinh, vận mệnh của tương lai. Ngươi chẳng khác gì đang thay thế Thiên Đạo, tự biến bản thân mình thành Thiên Đạo hoàn toàn mới. Tuy nhiên ngươi sáng lập ra vận mệnh cuối cùng này thì ta có thể kết luận rằng đó chỉ là sự mơ tưởng của người mà thôi. Chúng sinh thật ra cũng không cần đến sự siêu thoát của ngươi, sự siêu thoát như vậy thì có khác gì với sự biến mất chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận