Long Phù

Chương 59: Tao ngộ tập kích (1)

Chương 59: Tao ngộ tập kích (1)
Động lực của Hỏa Sa Đại Hạm rất kỳ lạ, chính là máy móc khổng lồ, nhưng không dùng hơi nước thôi động, mà có khắc trận pháp phù văn, cộng thêm loại bảo thạch nào đó, trong lúc đi không có tiếng vang lớn, như cá mập hung tàn, cho dù gió ngược chiều cũng nhanh như tuấn mã.
Mặt sông rộng rãi, hiện tại khí trời lạnh lẽo, rất ít có thuyền qua lại, chạy nhanh như vậy cũng không sợ đụng vào đội thuyền khác.
Hỏa Sa Đại Hạm từ từ ly khai kinh thành, bắt đầu là vùng đất bằng phẳng, bốn phía nhìn đi, hai bên kênh đào đều là thành trấn rậm rạp, nhưng sau khi chạy mấy trăm dặm, người ở từ từ hoang vu, bình nguyên cũng thay đổi thành gò đồi, sau nghìn dặm, hai bên kênh đào đều là núi cao, mặt sông cũng hẹp hòi, nước chảy rất xiết, gầm thét gào rú, Hỏa Sa Đại Hạm cũng có chút lắc lư.
Ở trong núi cao còn thỉnh thoảng truyền đến thanh âm viên hầu hú lên, dưới màn đêm có vẻ hơi thê lương khủng bố.
- Quận chúa, hiện tại đã đến giờ mậu, thuyền đã đến Thạch Châu, chúng ta là tìm địa phương cập bờ nghỉ ngơi, hay tiếp tục tiến lên? Nếu như tiếp tục tiến lên, cảnh tối lửa tắt đèn, sợ là sẽ gặp nguy hiểm.
Có người tới bẩm báo, người này thân thể thẳng tắp, như giáo đứng thẳng, đâm thủng bầu trời, khí thế sắc bén.
- Giờ mậu gì chứ, là hai mươi giờ.
Lâu Bái Nguyệt móc ra đồng hồ bỏ túi nhìn một chút:
- Hoàng thượng ban bố thời lệnh mới, các ngươi phải học tập thật giỏi. Chờ sau khi trở về, ta thưởng ngươi một cái đồng hồ bỏ túi. Không cần cập bờ, tiếp tục tiến lên, mở ra Nguyệt Thạch Xạ Đăng, đi suốt đêm.
- Cảm ơn quận chúa.
Người nọ vội vàng quỳ xuống:
- Thương Nô tuân lệnh. Còn nữa, Thập Cửu điện hạ rời phòng, đến trên boong thuyền thông khí.
- Lui xuống đi.
Lâu Bái Nguyệt phủ thêm quần áo, cũng đi tới trên boong tàu.
Boong tàu rất rộng rãi, dung nạp mấy trăm người cũng không chen chúc, toàn bộ dùng sắt thép rèn, bốn mặt đều là lan can sắt phòng ngừa thời điểm lắc lư làm người ngã xuống.
Chẳng qua gió lạnh thấu xương, đứng ở trên boong thuyền sẽ thổi đến không thở nổi, người bình thường thậm chí có khả năng bị thổi bay.
Cổ Trần Sa lại không nhúc nhích tí nào, gió lớn thổi quần áo bay phất phới, nhìn dãy núi như mực phía xa, không biết suy nghĩ cái gì.
- Nghe đồn năm đó Thạch Châu này là quần sơn kéo dài mấy ngàn dặm, viên hầu khó vượt, căn bản không thể mở kênh đào. Sau khi phụ hoàng lên ngôi, quần sơn nghìn dặm bị bổ ra, tạo thành kênh đào này, sau đó từ từ mở rộng, đã trở thành đường thủy trọng yếu. Đây quả thực là thần tích, ta không thể tưởng tượng ra được, cần bao nhiêu thần thông. Lực lượng của ta bây giờ, tối đa chỉ di động cự thạch vạn cân. Một vạn người như ta, bỏ ra trăm năm, cũng không thể ở trong quần sơn mở ra kênh đào to lớn như vậy.
Cổ Trần Sa nhìn vách núi bốn phía đao gọt rìu đục, còn có dòng nước xiết thật sâu, mặt sông rộng rãi, rất khó tưởng tượng đây là mười năm trước nhân lực làm ra.
Hắn học qua địa lý, hơn mười năm trước, bản đồ nơi này là ngọn núi liên tiếp ngọn núi, không đường không cầu, chớ nói chi là sông ngòi.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa xuất kinh, hiện tại đi ra, dọc theo đường đi đều cho hắn chấn động rất lớn.
- Toàn bộ Thạch Châu có thể nói là vùng khỉ ho cò gáy, đối với các triều đại đều là tai hoạ ngầm, ở trong quần sơn, vô số Tà Giáo, đạo phỉ, nhân vật giang hồ chiếm giữ, đại quân căn bản không có cách vây quét. Chỉ có Thiên Phù vương triều này, hoàng thượng lấy phương pháp vô thượng dời núi chuyển nhạc, họa lục thành sông, làm cho tình huống của Thạch Châu chuyển biến tốt, ở trước đây muốn đi tới biên quan, nhất định phải vòng qua Thạch Châu, như vậy đại quân phải đi nhiều mấy ngàn dặm, còn những chỗ tốt khác, thì nhiều đến không thể đếm nổi.
Lâu Bái Nguyệt cũng tới boong tàu, sắc trời từ từ tối, bốn phía quần sơn tầng tầng lớp lớp, như Ma Thần khổng lồ nhìn xuống mặt sông, cộng thêm gió đêm thê lương lạnh lẽo, khỉ hú không dứt, ý cảnh khủng bố tràn ngập.
Cổ Trần Sa cũng thấy tươi mới, cảnh sắc còn đặc sắc hơn kinh thành, hắn quan sát hình dạng sông núi, đối với võ học lại có lĩnh ngộ càng sâu.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Bạch!
Trong lúc nói chuyện, trên thuyền kích xạ ra tinh mang, khuếch tán, chiếu mặt sông sáng ngời, không còn sợ chạy đêm va phải vách núi.
Đây là Nguyệt Thạch Xạ Đăng, cũng là đồ vật của Thiên Công Viện.
Đúng lúc này, đột nhiên hai bên quần sơn chim thú nhao nhao bay lên, vô số khỉ vượn phát ra thanh âm hoảng sợ kêu to, chạy trốn ở trong núi rừng, phảng phất như có sự tình đáng sợ gì phát sinh.
Mà ở trên mặt sông Nguyệt Thạch Xạ Đăng soi sáng, xuất hiện bóng đen chìm nổi nhún nhảy ở trong nước, nhanh chóng tiếp cận Hỏa Sa Đại Hạm.
- Địch tập kích!
Các cao thủ trên thuyền cũng phát hiện không thích hợp, coong! Coong! Coong! Chuông báo động hí dài, toàn bộ cao thủ trên thuyền đâu vào đấy vào vị trí.
- Thứ không biết chết sống.
Lâu Bái Nguyệt sớm dự liệu được, mặt như sương lạnh.
- Những thứ này là ai? Thật lớn mật, dám tập kích quan thuyền của khâm sai?
Ánh mắt của Cổ Trần Sa sắc bén, nhìn bóng đen trên mặt sông, người mặc áo da cá màu đen, vừa mới ló đầu, lại trầm xuống đáy nước, sau đó đến đáy thuyền của Hỏa Sa Đại Hạm.
Mặt sông nước xiết, đáy nước càng có vòng xoáy ngầm, cho dù là con cá cũng sẽ kiệt sức, chớ nói chi là người. Ở chỗ này rơi xuống nước, cơ bản không thể sống, mà những người này lại có thể bơi lặn ở trong đó như giẫm trên đất bằng, hoặc là thiên phú dị bẩm, hoặc là thực lực cao cường. Hoặc hai cái đều có.
Sưu sưu sưu!
Những người này ở trong nước tới gần thuyền lớn, lại như thằn lằn bò lên thuyền, thân thủ nhanh nhẹn, khí chất lãnh khốc đáng sợ.
Bốn phía Hỏa Sa Đại Hạm bóng loáng trơn trượt, không có bất kỳ vật thể gì để leo lên, nhưng trong tay những người kia có giác mút, nhẹ nhõm liền nhảy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận