Long Phù

Chương 237: Cổ Đạn Kiếm (1)

Chương 237: Cổ Đạn Kiếm (1)
- Cường Huyết Hoàn! Cường Huyết Hoàn! Từ trong tay Man tộc cướp đoạt đến, bây giờ còn có một ít, ba ngày sau đấu giá.
- Đấu giá nô lệ Man tộc tu vi Tông Sư, đã hạ Mê Tâm Chú, tuyệt đối nghe lời...
- Hỏa Châu của Thiên Công Viện, xế chiều ngày mai tới đây ra giá.
Cổ Trần Sa, Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ đi vào phố bán đấu giá, nơi đây phồn hoa nhất, con đường rộng rãi, hai bên đều là lầu cao, đằng sau là phòng đấu giá cỡ lớn, trên đường phố vãng lai đều là đại nhân vật, thậm chí còn có thể chứng kiến quan viên của triều đình.
Cổ Trần Sa nghe những tiểu nhị kia hò hét, không khỏi nở nụ cười:
- Rõ ràng còn đấu giá nô lệ Tông Sư? Nghe đồn Mê Tâm Chú cần tu vi cực cao mới có thể hạ. Ít nhất cũng phải Đạo cảnh Thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách mới có thể.
- Phòng bán đấu giá này không đơn giản, là của Hằng gia, thế lực sau lưng là Đại hoàng tử.
Long Vũ Vân nhìn phòng bán đấu giá kia, phía trên viết mấy chữ Vĩnh Hằng Thương Hội .
- Vĩnh là Đại Vĩnh Vương Triều ta, Hằng là Hằng gia, cộng lại chính là Vĩnh Hằng, cũng không tệ.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Thương hội của Long gia ở nơi nào?
- Ở bên kia, quy mô cũng coi như được, nhưng so với Vĩnh Hằng Thương Hội lại kém rất nhiều, chủ yếu là không có đồ vật gì mới hấp dẫn người, nếu như có bảo bối tốt, sẽ khiến cho oanh động, có thể đánh ra thanh danh.
Long Vũ Vân nhìn Cổ Trần Sa, biết trên người hắn có thứ tốt.
- Cây to đón gió.
Cổ Trần Sa vẫy vẫy tay:
- Trước mắt thực lực của chúng ta không đủ, kém những thế gia kia quá lớn, coi như lấy ra thứ tốt, khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, tuy bọn hắn không dám gióng trống khua chiêng, nhưng thủ đoạn âm thầm lại không phải chúng ta có thể ngăn cản được. Có thứ tốt chúng ta tự mình hưởng dụng, tăng thực lực lên thì tốt rồi.
- Vậy cũng được.
Long Vũ Vân cũng gật đầu:
- Kỳ thật từ khi ta quy thuận ngươi, Long gia thương hội bị âm thầm chèn ép đến lợi hại, những thứ này ngươi đều không biết.
- Đây là tránh không khỏi.
Cổ Trần Sa nhíu mày:
- Nhưng ta cũng bất lực, chỉ có thể nhường đường, chịu đựng một chút, bất quá gần đây ta được phụ hoàng coi trọng, bọn hắn sẽ thu liễm một chút.
- Chỉ cần hoàng thượng vẫn còn, thì cho dù là mấy đại thế gia nghìn năm kia cũng không dám làm ẩu.
Long Vũ Vân nói:
- Bất quá gần đây Hoa gia phái người đến hợp tác, âm thầm giải quyết không ít vấn đề.
- Tứ ca?
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Nếu như hắn chịu ra tay liên hợp, như vậy nhất định không có chuyện gì, sau này hai người các ngươi tiếp xúc nhiều hơn, qua lại lui tới.
- Đây là khẳng định.
Ánh mắt của Long Vũ Vân thâm trầm:
- Chẳng qua Tứ hoàng tử ẩn tàng rất nhiều năm, lần này tùy tiện ra tay, sẽ bại lộ.
- Nếu Tứ ca dám ra tay, thì sẽ không sợ phản ứng từ các phương.
Cổ Trần Sa ngược lại không lo lắng, người này cường đại hơn mình không biết bao nhiêu lần, trước quan tâm mình mới là chính đạo.
BA-! BA- BA-!
Trên đường phố truyền đến thanh âm trường tiên vun vút, người đi đường nhao nhao tránh ra, có người không kịp nhường đường, trường tiên cuốn một cái, xoáy người lên, ném đến hai bên, quả thực là cực kỳ bá đạo.
- Thế tử giá lâm, nhanh nhường đường.
Có bốn người thúc giục trường tiên, liên tục mở đường, đồng thời kêu gào. Mà phía sau là một cỗ kiệu, mười sáu người khiêng lên, bên cạnh đứng tám tỳ nữ, tay mang theo Pha Lê Đăng, trong đèn không phải hỏa diễm, mà là Nguyệt Thạch, thả ra ánh sáng nhu hòa, trừ cái đó ra, còn có thái giám cầm theo lư hương.
Xung quanh cỗ kiệu đi theo hộ vệ mặc Giác Giao Khải, đằng đằng sát khí.
Loại phô trương này, bất luận kẻ nào vừa nhìn cũng biết trong kiệu ngồi là đại nhân vật.
- Đây là nhi tử của Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa... Cổ Đạn Kiếm, cũng là trưởng tử, sớm đã được sắc phong làm thế tử, tính ra còn là chất nhi của ngươi, khí phái này, tràng diện này, còn hơn cả Vương gia như ngươi nha.
Long Vũ Vân nhìn qua nói.
- Chúng ta né tránh hay nghênh đón?
- Thế tử của lão Đại? Chính là tiểu tử cầm Cự Linh Thần Giới của mẫu thân ta?
Ánh mắt của Cổ Trần Sa lạnh như băng:
- Ta là thúc thúc của hắn, hắn ở trên đường mạnh mẽ đâm tới như vậy, đã là nhiễu dân, phụ hoàng nhiều lần hạ lệnh, văn võ đại thần xuất hành, chỉ cần không phải việc chung, có thể không nhiễu dân thì tận lực không được nhiễu dân, hắn để cho cấp dưới vung roi, ai không tránh thì ném sang một bên, quả thực là phá hư hình tượng của hoàng thất chúng ta ở dân gian.
BA-!
Đội ngũ đi tới trước, trông thấy ba người Cổ Trần Sa vẫn còn không né, bốn cao thủ kia nhẹ nhàng vung tay, trường tiên tựa như linh xà quét tới, muốn quấn quanh ba người.
Cổ Trần Sa không có động.
Ngọc Hàn Lộ và Long Vũ Vân hừ lạnh một tiếng, đồng thời ra tay, trường tiên vừa mới thổi sang, còn chưa dính vào trên người, đã như mãng xà cắn trả, bốn người bị đánh bay rơi xuống đường, cả người đau nhức, đứng lên cũng không nổi.
- Lớn mật!
Bá bá bá!
Những binh sĩ mặc Giác Giao Khải kia đều quay xung quanh, mọi người nhao nhao tản ra, nhưng cũng có người tụ tập xem náo nhiệt.
- Dám can đảm bất kính với thế tử, bọn ngươi phải bị tội gì?
Một thái giám phát ra thanh âm bén nhọn.
- Chất nhi, ngươi nghênh ngang như vậy, chẳng lẽ quên mất huấn đạo? Hoàng thất chúng ta không được nhiễu dân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận