Long Phù

Chương 1914: Truyền bá Vô Long (2)

Chương 1914: Truyền bá Vô Long (2)
Có một vị cao thủ ở cảnh giới Thiên Tôn cảm thấy cực kỳ mới lạ.
- Đi xem cũng tốt thôi, hình như có gì đó không đúng. Hai tên Câu Hồn Sứ Giả kia cứ sợ hãi rụt rè mãi, không dám tiến lên.
Thân hình của Hồng Linh Sa khẽ động, thoáng chốc là đã đến trên không trung của căn tiểu viện kia rồi.
Bất kể là Câu Hồn Sứ Giả hay là đám người Hồng Linh Sa thì cũng đều tàng hình đối với người bình thường, chẳng qua Câu Hồn Sứ Giả căn bản cũng không hề nhìn thấy bọn người Hồng Linh Sa.
Trên thực tế, tu vi của những Câu Hồn Sứ Giả này rất thấp, chỉ tương đương với nhân vật đã tu thành Đạo Cảnh biến 10 thôi. Chỉ có điều, trên người bọn họ có một loại quyền lực nào đó.
Hồng Linh Sa đi đến phía trên căn tiểu viện này thì đã nhìn thấy một thanh niên đang nằm trong nhà, dường như bị thương rất nghiêm trọng, đang hấp hối, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm kinh văn gì, có một cổ lực lượng vô hình khiến cho hai tên Câu Hồn Sứ Giả kia căn bản không dám đáp xuống.
- Hả? Vô Long Tâm Pháp?
Hồng Linh Sa nghe thấy vô cùng rõ ràng, kinh văn mà cậu thanh niên sắp chết kia đang niệm trong miệng chính là một vài nội dung của Vô Long Tâm Pháp, đương nhiên là cực kỳ đơn giản thôi. Hơn nữa, dường như trên người thanh niên này không có bất kỳ tu vi gì cả, cũng không hề chính thức tu luyện Vô Long Tâm Pháp, không biết từ nơi này mà nghe được kinh văn của Vô Long Tâm Pháp này, thời điểm lâm thời mà nhắc tới lại khiến cho hai tên Câu Hồn Sứ Giả kia không dám hạ xuống và câu hồn đi nữa.
- Thú vị, thú vị đấy. Thế mà Vô Long Tâm Pháp lại có uy lực lớn đến như vậy? Cho dù có là người bình thường mà học xong vài câu, trong thời điểm lâm thời mà nhắc tới, có thể không tiến vào luân hồi mà giữ lại được tánh mạng? Ngay cả Câu Hồn Sứ Giả cũng không làm gì được?
Hồng Linh Sa âm thầm gật đầu:
- Xem ra mặc dù ta đã nắm giữ một vài tinh túy của Vô Long Tâm Pháp, nhưng vẫn chưa thể lĩnh ngộ được rất nhiều sự huyền bí bên trong Tâm Pháp này.
- Huynh đệ, vậy phải làm sao bây giờ? Thanh niên này rõ ràng đã sắp chết rồi, chúng ta đến đây câu hồn, nhưng hắn ta lại niệm cái tà kinh này, chúng ta căn bản không cách nào tới gần hắn ta được cả. Nếu như cưỡng ép câu hồn đi, chúng ta có thể sẽ bị lực lượng của tà kinh đánh cho tan thành mảnh nhỏ luôn đó. Tà kinh này thật sự là quá lợi hại.
Một Câu Hồn Sứ Giả mặc áo trắng vội vã nói.
- Cái này cũng không có cách nào, gần đây Thiên Đình đã hạ ý chỉ xuống rồi, nếu như ta đoán không sai, tà kinh mà thanh niên này đang niệm trong miệng chính là thứ mà Thiên Đình đang muốn diệt trừ, gọi là Vô Long Tâm Pháp. Không biết thanh niên này học được ở đâu mấy câu khẩu quyết, thế mà lại có thể sinh ra lực lượng khổng lồ như vậy. Ngươi xem đi, thương thế trên người hắn ta rõ ràng là đã bắt đầu dần dần khép lại rồi, chẳng lẽ lại sắp sống lại rồi sao? Vô Long Tâm Pháp này có thể làm cho người chết sống lại, tái tạo xương thịt sao? Không bị đày vào Luân Hồi mà cứ bất tử bất diệt à?
Câu Hồn Sứ Giả mặc một thân đen nhánh cả kinh mà nói.
- Nghe đồn rằng Vô Long Tâm Pháp có thể mở ra Bất Hủ Chi Lực ở sâu trong nội tâm của bản thân, sáng lập tất cả mọi thứ, siêu thoát hết thảy, đây là tà thuyết lệch lạc. Nhưng bây giờ xem ra nó cũng có một chút tà môn nữa đó.
Câu Hồn Sứ Giả áo trắng nói:
- Chuyện này chúng ta phải báo cáo lên cho phía trên thôi.
- Được!
Lập tức, hai vị Câu Hồn Sứ Giả phát ra Tín Phù.
Trong nháy mắt, gió lạnh cuồn cuộn kéo đến, từ bên trong Địa Phủ lại xuất hiện một Âm Thần mặc quan phục.
- Tham kiến đại nhân.
Hai vị Câu Hồn Sứ Giả này lập tức quỳ xuống.
- Chuyện các ngươi báo cáo ta cũng đã biết rồi, việc này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Vị Âm Thần mặc quan phục này nói:
- Tác hại của Vô Long Tâm Pháp này to lớn như thế, người bình thường học xong vài câu là đã có thể không tuân theo sự cai quản của Luân Hồi nữa rồi. Lý nào lại như vậy chứ. Thanh niên này lúc còn sống cũng không làm chuyện gì xấu. Nhưng một đoạn thời gian ngắn trước đó, không biết hắn ta đã nhận được một bản ghi chép ở đâu đó, trong bản ghi chép đã ghi lại một vài kinh văn rải rác của Vô Long Tâm Pháp, hắn ta đã vô tình đọc thuộc lòng những kinh văn đó rồi, trước khi lâm thời lại đọc ra.
- Đại nhân, vậy bây giờ chúng ta phải là thế nào cho phải đây?
Câu Hồn Sứ Giả hỏi.
- Việc này ta cũng đã báo cáo lên cho Thiên Thượng rồi. Các ngươi nhìn xem, Lôi Tướng dưới trướng Biến Pháp Thiên Vương đến rồi kìa.
Vị Âm Thần mặc quan phục của Địa Phủ lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện, trên bầu trời có một đám mây đen trôi lơ lửng, bên trong mây đen lại có một vị Kim Sắc Thần Kỳ xuất hiện.
Đương nhiên, người bình thường chỉ có thể trông thấy đám mây đen, căn bản không nhìn thấy thần thánh được.
- Phán Quan, khu vực này của các ngươi rõ ràng đã xuất hiện người tu luyện Vô Long Tâm Pháp, ngươi có tội.
Vị Kim Sắc Thần Kỳ nói:
- Ta chính là vị Thần dưới trướng Biến Pháp Thiên Vương, thuộc hạ của Thiên Lôi Nguyên Soái, do Chấn Quang Thần Tướng nắm quyền và cũng là chủ soái của Ty Hình Công Tào. Hàng lâm thiên phạt, diệt sát tà kinh, tuyệt đối không thể để cho tà kinh càng mở rộng ra ngoài hơn nữa.
Ầm ầm!
Trong lúc vị Kim Sắc Thần Kỳ này nói chuyện, trong tay hắn ta vung lên, một đạo Lôi Đình to lớn giáng xuống, muốn đánh cho tiểu viện này nát tan thành bụi phấn, người ở bên trong cũng đều bị chấn động đến mức trực tiếp tan thành tro bụi, đến Luân Hồi cũng không vào được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận