Long Phù

Chương 633: So ý chí (1)

Chương 633: So ý chí (1)
- Tạm thời đừng ra tay, ta không tin Cổ Trần Sa sẽ bị ma đầu cướp đoạt linh hồn và máu thịt như vậy. Hắn nhất định còn có con át chủ bài.
Cổ Huyền Sa hình như nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Đương Không:
- Trong Tĩnh Tiên Tư này, Thất Tinh Chi Chủ Gia Cát Nha tính kế sâu xa cho Cổ Trần Sa, chắc chắn sẽ không để hắn chết một cách uổng phí.
- Ta tất nhiên chỉ nói vậy thôi. Hơn nữa Cổ Trần Sa người này tuyệt đối không đơn giản, sẽ không đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Vũ Đương Không cười lạnh:
- Ta đã từng nghiên cứu qua tài liệu về hắn, năm đó hắn chỉ là một hoàng tử bị mọi người xa lánh, năm Thiên Phù mười bốn lại nhận được kỳ ngộ. Bây giờ đã qua sáu năm, không ngờ hắn đã trưởng thành đến cảnh giới như vậy. Hành vi của hắn cũng tuyệt đối không đơn giản. Có thể nói Tĩnh Tiên Tư là do một tay hắn gây dựng lên. Sao nhân vật như vậy có thể chết trong tay ma quái, cho dù ma quái này là cao thủ nhị thập biến. Ta ngược lại muốn xem thử người này lật bàn thế nào?
- Chúng ta có thể ra tay trong chớp mắt hắn lật bàn.
Cổ Huyền Sa khẽ cười:
- Mấy ngày nay, chúng ta đã giúp hắn không ít việc, ít nhiều cũng phải thu lại chút lợi tức chứ? Nếu phải không phải chúng ta phát động cho ma quái chen chúc đến, để hắn tự đi bắt, sao có thể tu luyện Thiên Yêu Thụ được nhanh như vậy?
- Ở đây còn có hai con ma quái, không thể sơ suất.
Vũ Đương Không suy tính:
- Sợ rằng tu vi của một con trong đó còn cao hơn ngươi và ta, có lẽ đã đến Đạo cảnh hai mươi hai biến Pháp Thiên Tượng Địa. Đến cảnh giới này, thân thể có thể tùy ý biến hóa, có thể biến thành tảng đá, cây cối, động vật, cho dù tiếp cận chúng ta, chúng ta cũng không biết.
- Pháp Thiên Tượng Địa chính là lấy pháp lực diễn hóa ra vạn vật trong thiên địa, ngay cả ta cũng không đột phá đến cảnh giới này.
Cổ Huyền Sa thở dài:
- Đến cảnh giới này lại là một thiên địa hoàn tòa mới.
- Đạo cảnh lục biến tu cương khí, Đạo cảnh thập tứ biến ngưng kết thành nguyên thần, Đạo cảnh nhị thập biến Tụ Tán Vô Thường là hợp nhất va phần cương khí, thân thể, nguyên thần lại làm một, biến thành pháp lực, khó có thể diễn tả hết sự huyền diệu trong đó.
Vũ Đương Không điểm ra những ảo diệu trong tu luyện.
Lúc này, Cổ Trần Sa đang trong nguy cơ cực lớn.
Ma quái Đạo cảnh nhị thập biến tiến vào cơ thể hắn, khống chế tất cả mói thứ của hắn, bắt đầu luyện hóa hắn. Hắn dựa vào lực lượng bản thân không hề có khả năng ngăn cản, cho dù tạm thời mượn lực lượng của Thất Sắc Yêu Đằng cũng không có tác dụng gì.
- Pháp lực này quả nhiên còn cao hơn lực nguyên thần.
Cổ Trần Sa nhận ra được sự ràng buộc, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trong địa ngục, sâu bên trong ý thức có một biển lửa dung nham nhưng hắn không hề bối rối mà vận chuyển cương khí và nguyên thần của bản thân nhanh chóng chống lại.
Hắn phát động chính là Nhật Nguyệt Luyện trong Thiên Tử Phong Thần Thuật, trái lại muốn luyện hóa ma quái tiến vào thân thể hắn.
Nhưng ma quái này là Đạo cảnh nhị thập biến Tụ Tán Vô Thường cảnh, đã dung hợp thân thể, cương khí, nguyên thần thành một chỉnh thể, luyện thành pháp lực.
Đạo cảnh nhị thập biến là thân thể hóa thành một luồng khí, khi ngưng tụ sẽ thành hình, tản ra là khí. Khí này chính là pháp lực. Cái gọi là pháp chính là quy định,
Quy tắc, pháp luật chính là định ra một quy định, pháp lực lại chính là lực quy tắc.
Người tu luyện đến Đạo cảnh thập cửu biến Đại Tiểu Như Ý chính là luyện thân thể đến cực hạn, muốn đột phá nhị thập biến chính là tập trung thân thể và cương khí còn có nguyên thần của bản thân lại, bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một pháp lực.
Lần đột phá này cũng cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, tỉ lệ tử vong thậm chí cao hơn so với những lần đột phá trước đó rất nhiều.
Từ xưa đến nay người tu hành trong thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông, thể luyện thành Tiên Thiên Cương Khí chính là trăm người mới có một, tu thành Lưu Ly Ngọc Thân càng là ngàn dặm chọn một người, luyện thành nguyên thần càng là chục nghìn chọn được một người. Tu thành Kim Đan rõ ràng là hiếm có.
Mà chỉ có người trí tuệ lớn, nghị lực lớn, cơ duyên lớn, may mắn lớn, phúc vận hùng hồn mới có cơ hội luyện thành pháp lực này.
Lực lượng cơ bản của thân thể, Tiên Thiên Cương Khí, lực nguyên thần hội tụ lại thành pháp lực.
Mỗi đẳng cấp đều là biến hóa về chất, tu sĩ dùng lực lượng cơ bản của thân thể chống lại người luyện thành Tiên Thiên Cương Khí, trên cơ bản chính là ngược một phía.
Bây giờ Cổ Trần Sa là Đạo cảnh thập tứ biến Nguyên Thần Xuất Khiếu, luyện thành nguyên thần, chống lại ma quái nhị thập biến Tụ Tán Vô Thường luyện thành pháp lực vẫn luôn bị kìm chế khắp nơi.
Nhưng cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của pháp lực, trải nghiệm còn sâu sắc hơn tự mình suy tính ra.
Cho dù pháp lực này chỉ có một tia cũng như giòi bám trên mu bàn chân, không có cách nào hoàn toàn loại bỏ, huyền diệu trong pháp lực cũng không phải là điều bản thân mình có thể luyện hóa và nghiền nát.
Cho dù hắn thi triển Nhật Nguyệt Luyện, Thiên Yêu Bí Pháp, thậm chí thuật Thương Sinh Bổ Thiên của mình và thuật Thương Sinh Cách Thiên của Lâu Bái Nguyệt liên kết với nhau, điên cuồng vận chuyển ở bên trong cơ thể cũng không làm được chuyện gì.
Đây là khác nhau trên bản chất, chênh lệch trên phương diện cảnh giới, không có cách nào bù đắp.
Tu luyện Đạo cảnh tới cuối cùng, chênh lệch giữa một cảnh giới lại cực kỳ cực lớn, khác với mấy cảnh giới trước có chênh lệch không lớn như vậy.
Ví dụ như Đạo cảnh nhất biến đến ngũ biến đều là dùng man lực máu thịt luôn có cực hạn, dùng các loại vũ khí, linh dược công pháp có thể bù đắp được.
Năm đó Cổ Trần Sa mới Đạo cảnh nhị biến đã có thể đối phó với năm người lục biến, chính là dựa vào Thiên Tử Phong Thần Thuật cường hóa thân thể, nhưng bây giờ đối phó với cao thủ nhị thập biến, công pháp gì cũng vô dụng.
Nếu người trong Long Môn dựa vào pháp bảo này cũng có thể cắn nuốt pháp lực, lấy chân lý vô thượng trong đó liên kết Bất Chu Cung, trấn áp ma quái này ở trong đó, nhưng bây giờ hắn còn hai bàn tay trắng, chỉ có thể cứng rắn chống lại.
- Đây cũng là một cơ hội rèn luyện.
Cổ Trần Sa cố kiên trì, không hề sợ hãi, tâm linh của hắn đã sớm tu luyện được vững như bàn thạch, không vì sống chết mà sợ hãi, không vì nguy hiểm mà run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận