Long Phù

Chương 1667: Liên hoàn kế (2)

Chương 1667: Liên hoàn kế (2)
- Đã như vậy thì ta cũng đành phải nghe theo phân phó.
Hồng Hoang Lão Nhân càng lúc càng trở nên sợ hãi Cổ Trần Sa. Lão ta biết rõ, nếu như không nghe theo mệnh lệnh của Cổ Trần Sa thì sau này có muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong, chấp nhận khó khăn chấp nhận thống khổ, hơn nữa vĩnh viễn còn lâu mới có thể được giải thoát.
- Đi thôi.
Cổ Trần Sa vung tay lên rồi đưa Hồng Hoang Lão Nhân ra khỏi Thần Châu Hồ Lô.
Ngay sau đó, Hồng Hoang Lão Nhân đã đến bên trong Đông Hoang, lão ta rùng mình một cái, cơ bản không có ý định phản bội, nếu như phản bội dễ dàng như vậy thì Tĩnh Tiên Ty cũng không có khả năng trở thành kẻ thù lớn nhất trong tương lai của Thiên Đình.
Trong lòng Hồng Hoang Lão Nhân vô cùng rõ ràng, chỉ cần lão ta phản bội thì ngay lập tức sẽ chết không có chỗ chôn.
- Không thể ngờ được rằng ta lại trở thành quân cờ. Ta được sinh ra bên trong Hồng Hoang Long Môn, tung hoành Thái Cổ, ngay cả Vạn Yêu Thuỷ Tổ Câu Trần cũng là sủng vật của ta. Hiện tại ta lại thê thảm như thế này, thân bất do kỷ (*), chẳng lẽ thiên mệnh không phải tại ta.
Trong lòng Hồng Hoang Lão Nhân vô cùng bi thương, nhưng lão ta biết rõ hiện tại những thứ này đều là vu sự vô bổ (*), chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mà Cổ Trần Sa giao cho lão ta thì mới có thể giữ được mạng sống.
Bên trong Thiên Địa Huyền Môn.
Võ Đương Không độc chiếm một cung điện, đang chăm chỉ tu hành. Hiện tại cảnh giới của nàng ta cũng là Thánh Nhân đỉnh phong, muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Tôn, thế nhưng lại chậm chạp không có cách nào đột phá được.
- Từ xưa đến nay, người cầm trong tay Tế Thiên Phù Chiếu đều là Thiên Tử, Thiên Tử có cảnh giới là Thánh Nhân đỉnh phong, chưa từng có một vị Thiên Tôn nào có được Tế Thiên Phù Chiếu. Nếu như ta tu thành Thiên Tôn thì sẽ khống chế được Phù Chiếu này mà đạt được lợi ích cực lớn.
Võ Đương Không chăm chỉ tu hành.
- Chúc Minh Phi nương nương sẽ sớm tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn cảnh giới.
Một giọng nói vang vọng lên.
- Ai?
Đôi mắt Võ Đương Không nhìn về nơi có giọng nói vừa phát ra, dường như có một cái bóng xuất hiện rồi ngưng tụ thành hình thể, đúng là Hồng Hoang Lão Nhân.
- Ngươi? Ngươi vào đây bằng cách nào, hiện tại Thiên Địa Huyền Môn đang phong núi, cấm pháp tầng tầng lớp lớp, ngươi làm sao có thể ẩn nấp mà tiến vào đây?
Võ Đương Không nhíu mày, Hồng Hoang Lão Nhân tuy là một cự đầu Thượng Cổ nhưng bây giờ Võ Đương Không đang có Tế Thiên Phù Chiếu trong tay, lại còn có quyền khống chế Vô Tận Chi Tâm, nàng ta căn bản không sợ người này.
- Tấn Môn Thiên Vương đã xuất thế, nắm giữ Hồng Hoang Long Môn. Hiện tại ta đầu quân dưới trướng Thiên Vương, Thiên Vương đã bỏ niêm phong toàn bộ phong ấn Chư Thần của Thiên Phù Đại Đế rồi nhét vào bên trong Hồng Hoang Long Môn tạo thành thế lực rất lớn. Hôm nay ta đến đây là thay mặt Tấn Môn Thiên Vương vấn an Minh Phi nương nương.
Hồng Hoang Lão Nhân nói theo lời của Cổ Trần Sa.
- Tấn Môn Thiên Vương xuất thế, vậy mà còn thu phục các Chân Thần bị phong ấn gia nhập dưới trướng hắn ta!
Võ Đương Không giật mình, sau đó mặt nàng ta như phủ băng:
- Không nên gọi ta là Minh Phi.
Dưới cái nhìn của Võ Đương Không thì tước vị Minh Phi này vô cùng đáng xấu hổ. Nàng ta bị Thiên Phù Đại Đế cưỡng ép nhét vào trong hậu cung, vốn muốn gây dựng một sự nghiệp nhưng đáng tiếc lại gặp phải Tĩnh Tiên Ty và bị áp chế đến không nói nên lời. Hiện tại, thanh danh trong thiên hạ cũng xấu tới mức không tưởng nổi, sớm đã bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ.
- Tên ta không phải là Minh Phi nương nương của Vĩnh Triều mà là Minh Phi nương nương của Thiên Đình trong tương lai, Minh Phi của Thiên Đế.
Hồng Hoang Lão Nhân bình tĩnh nói:
- Bằng không thì tại sao Tế Thiên Phù Chiếu lại rơi vào trong tay nương nương, Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên kia tại sao phải cưỡng ép nương nương tiến cung? Chẳng lẽ nương nương vẫn không nhận ra thân phận của mình sao?
- Cái gì?
Võ Đương Không kịch liệt đứng thẳng lên:
- Ngươi nói cái gì, nói lại một lần nữa đi?
- Nương nương đã nghe rõ ràng, tại sao phải bắt ta nói lại chứ?
Hồng Hoang Lão Nhân cung kính đứng lên.
Võ Đương Không trầm mặc một lúc, rất lâu sau nàng ta mới nghĩ ra:
- Hồng Hoang Lão Nhân, ngươi muốn điều gì? Bổn cung đã hiểu rõ thân phận của mình.
- Tất nhiên ta muốn đầu quân dưới trướng nương nương rồi chờ đợi Thiên Đế xuất thế, thành lập Thiên Đình tương lai, gây dựng lại trật tự Vạn Giới. Trong tương lai, nương nương tất nhiên sẽ có quyền hành trong tay, lại càng vinh quang hơn so với hiện tại hàng tỉ lần, đi theo nương nương sẽ có tiền đồ hơn là đi theo Tấn Môn Thiên Vương.
Hồng Hoang Lão Nhân nói:
- Nương nương, người định như thế nào?
- Hồng Hoang Lão Nhân, ngươi chính là cảnh giới Thiên Thọ. Nếu như ta không nhìn lầm thì trong cơ thể của ngươi còn luyện ra được Đại Thiên Chi Lực, lại trùng kích tới cảnh giới Thiên Nguyên trước nay chưa từng có. Nếu như ngươi đầu quân cho ta, ta tất nhiên là như hổ mọc thêm cánh (*), tuy nhiên rốt cuộc ta phải làm như thế nào thì mới tin tưởng ngươi được? Trừ phi...
Võ Đương Không không phải người ngu, nàng ta chắc chắn không tin được Hồng Hoang Lão Nhân.
- Trừ phi ta tế tự nương nương.
Hồng Hoang Lão Nhân nói:
- Trong tay nương nương có Tế Thiên Phù Chiếu là thứ đồ tốt, đáng tiếc chính là phải nắm giữ được Tế Tự Chi Lực khổng lồ thì mới có thể thôi thúc được uy năng hủy thiên diệt địa của nó, mà bây giờ nương nương lại không hề quản lý đế quốc của mình, cho nên không có cách nào có thể sử dụng sức mạnh tối đa của Phù này.
(*): Quá giang chi tức (过江之鲫) (cá diếc sang sông): ý chỉ nhiều người chạy theo xu hướng nhưng lại theo một cách mù quáng mà không có mục đích rõ ràng.
(*): Tâm ngoan thủ lạt (心狠手辣): thủ đoạn độc ác; lòng dạ độc ác; bụng dạ nham hiểm.
(*): "Thân bất do kỷ" (身不由己): thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là không có tự do được làm theo ý muốn của mình, chữ trong Tam Quốc diễn nghĩa.
(*): Vu sự vô bổ (于事无补): không giải quyết được chuyện gì.
(*): 如虎添翼 (như hổ thiêm dực): như hổ mọc cánh; như hùm thêm vây; người có bản lĩnh kiên cường lại được tiếp thêm sức mạnh hỗ trợ, lại càng mạnh thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận