Long Phù

Chương 736: Thành lập văn minh (2)

Chương 736: Thành lập văn minh (2)
Loại thủ đoạn này, Cổ Trần Sa cũng biết, nhưng không thể tinh diệu và không có dấu vết như vậy được.
Hơn nữa trong sa mạc này thiếu nước, tuy có ốc đảo và hồ nước, nhưng bước không phải là rút lấy từ trong đó, mà là ở trong hải dương cực kỳ xa, cách nơi này sợ rằng phải tới mấy vạn dặm, Cổ Trần Sa cho dù là có cương khí cường hoành cũng không làm được điểm này.
Hiển nhiên đây chính là thủ đoạn của Cảnh Khưu.
- Nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Cảnh Khưu ở đây sáng lập ra một đế quốc sa mạc? Hắn thi triển đủ loại pháp thuật, khiến người ta cho rằng mình là thần?
Đá dăm do Cổ Trần Sa biến thành đến gần một tướng lãnh trong quân đội, đột nhiên thi triển ra linh hồn xúc tu, nhiếp hồn đoạt phách, tiến hành quan sát trong thức hải trong thức hải linh hồn của hắn.
Tướng lãnh quân đội chỉ hơi cảm thấy chóng mặt, sau đó khôi phục bình thường, mà Cổ Trần Sa thì đã có được thứ mà mình muốn biết.
Hiện tại tu vi của hắn căn bản không cần giả mạo người thường đi hỏi thăm tin tức, tùy tiện có thể vận chuyển Nguyên Thần lục soát ký ức của người khác, hơn nữa sẽ không đối tạo thành bất kỳ tổn thương cho người ta.
Nếu là tu sĩ cảnh giới Đạo cảnh thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách, cường hành lục soát thức hải hoặc là khống chế người khác, sẽ tạo thành tổn thương tới hồn phách của người bị khống chế, biến thành ngu ngốc thì cũng chưa chắc, nhưng Cổ Trần Sa chính là trong bất tri bất giác đào trộm ký ức của người khác.
Cho dù là cao thủ Kim Đan ở trước mặt hắn, cũng không ngăn cản được.
Ngẫm lại, ngay cả nhân vật loại Đạo cảnh này nhị thập nhị biến Pháp Thiên Tượng Địa như Cảnh Phồn Tinh cũng dễ dàng bị giáng làm phàm nhân, huống chi là nhân vật thập bát biến "Đại Đạo Kim Đan"?
- Nơi này tên là Tát Mã Sa Mạc, trăm năm trước phân liệt thành rất nhiều thành trì nhỏ, rải rác ở trong các ốc đảo, về sau có một người trẻ tuổi tên là Thiết Mộc Hãn, được thần chỉ điểm, thành lập quân đội, đả bại rất nhiều thành trì quốc độ, thành lập Tát Mã Đế Quốc cường đại, sau đó để tạ ơn thần, thành lập rất nhiều thần miếu, sáng tạo tôn giáo, phụng dưỡng thần linh, tôn giáo này tên là Khưu Giáo...
Cổ Trần Sa trong nháy mắt đã tiêu hóa xong tin tức trong đầu.
Kỳ thật rất đơn giản, chính là trăm năm trước Cảnh Khưu tới đây, chỉ điểm một người trẻ tuổi, thành lập đế quốc, sau đó cung phụng mình làm thần.
Trong trăm năm thay đổi một cách vô tri vô giác, thành lập tôn giáo, phát triển dân cư, xây dựng thành trì, ở sâu trong sa mạc không ngờ khuếch trương đến bực này.
Vốn sa mạc thiếu nước, thiếu lương thực, rất nhiều thứ bất tiện, nhưng có một tiên nhân thi triển pháp thuật, cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nhất là loại nhân vật tu thành Đạo cảnh nhị thập ngũ biến Bất Tử Chi Thân như Cảnh Khưu, pháp lực thần thông có thể di chuyển cả núi tới mấy vạn dặm xa xôi.
Sau khi hiểu biết tất cả tình huống nơi này, Cổ Trần Sa càng kinh ngạc hơn:
- Cảnh Khưu này hùng tài đại lược, thủ đoạn dựng nước ở đây, loáng thoáng đã có một chút phong thái của phụ hoàng, so sánh với hắn, Cảnh Phồn Tinh quả thực chính là loại hoàn khố.
Tư chất của Cảnh Khưu và Cảnh Phồn Tinh không cách biết nhiều, đều là kỳ tài cái thế.
Nhưng những chuyện hai người làm ra lại có cách biệt một trời một vực. Từ đó cho thấy, tư chất tiên thiên cũng không thể quyết định được thành tựu hậu thiên.
- Đế quốc sa mạc có tới mấy ngàn vạn dân cư, quân quyền thần thụ, tôn giáo quốc gia, toàn dân trên tới quý tộc hoàng đế, dưới đến bách tính nô lệ, toàn bộ đều tin thần, chính giáo hợp nhất.
Cổ Trần Sa suy nghĩ kỹ càng:
- Nhìn tình huống toàn dân đều cúng bái vừa rồi, vạn người một lòng, cũng có chút lợi hại, dã tâm của Cảnh Khưu rất rõ ràng.
Ở đây, Cổ Trần Sa đã không thể cảm ứng được Thương Sinh Chi Nguyện, hắn phải vô cùng cẩn thận, nếu không bị Cảnh Khưu phát hiện, đó là chắc chắn sẽ phải chết.
Cảnh Khưu ở trong chi thành lập một đế quốc khổng lồ, nơi này rời xa Thần Châu Đại Lục, là nơi hoang mạc, tuy vật chất thiếu thốn, nhưng cũng dễ phát triển.
Huống hồ trong sa mạc cũng có rất nhiều bảo tàng, ở thời đại thượng cổ, sa mạc cũng có thổ địa phì nhiêu, chỉ là về sau thương hải tang điền thay đổi, lòng đất có dầu đen và các loại tài nguyên khoáng sản phong phú.
- Gia Cát tiên sinh nói ta chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Cổ Trần Sa chui vào trong lòng đất ẩn nấp:
- Chờ Pháp Vô Tiên và Cảnh Khưu tranh đấu? Sau đó chiếm tiện nghi. Gia Cát tiên sinh xác định Pháp Vô Tiên sẽ tranh đấu với Cảnh Khưu ư?
Sau khi hắn ẩn núp, một mặt âm thầm quan sát sự vận chuyển của toàn bộ đế quốc sa mạc, nhân văn, tri thức, còn có tình huống quan lại, từ trong đó có thể nhìn thấy dòng suy nghĩ của Cảnh Khưu.
Các loại công nghệ của Tát Mã Đế Quốc này cũng phát đạt, đao kiếm được rèn ra cũng vô cùng sắc bén, thậm chí còn có các loại thuật cơ quan, lễ nghi của quý tộc thượng tầng cũng rất phong phú, có chữ viết và nghệ thuật, âm nhạc, ca múa cũng có một phong cách riêng.
Văn tự này không ngờ là Cảnh Khưu sáng tạo ra, tên là Cảnh Văn.
Cảnh Khưu dường như không phải chỉ đơn giản là thành lập một đế quốc, mà là muốn sáng tạo ra một văn minh, một văn minh tương tự như Thần Châu Đại Lục, mãi mãi không diệt, truyền thừa đời đời!
Đây là dã tâm muôn đời không sụp đổ.
Trước mắt văn minh của Tát Mã Đế Quốc này so sánh với văn minh của Thần Châu Đại Lục thì tất nhiên vẫn chênh lệch rất nhiều, nhưng trong sự phong phú dần dần, Cảnh Khưu có thể sống ba ngàn năm, thậm chí là lâu hơn, trong thời gian dài như vậy, kinh doanh đế quốc này không ngừng mở rộng, nhất định có thể thành lập một văn minh vĩ đại bao la.
Cổ Trần Sa vốn còn cảm thấy Cảnh Khưu cuồng vọng tự đại, hiện tại xem ra, đây không phải cuồng vọng tự đại, mà là có chí lớn nuốt nhả thiên địa, nghịch loạn âm dương chân chính.
Từ việc hắn dạy những quốc dân này văn tự mà mình tự nghĩ ra, chứ không phải dùng văn tự của Thần Châu là có thể nhìn ra được dã tâm và thủ đoạn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận