Long Phù

Chương 341: Cả nước bất an (1)

Chương 341: Cả nước bất an (1)
Mặt trời sáng rực.
Giống như vừa rồi hết thảy chỉ là ảo giác.
Nhưng mọi người đưa mắt nhìn bốn phía, trừ trong thành trì, khắp nơi đều là đại địa vỡ ra, phòng ốc sụp đổ, thậm chí có sơn phong lỡ đất, cảnh hoàng tàn khắp nơi.
- Nhanh chóng cứu tế!
Cổ Trần Sa biết rõ, sau thiên tai, thứ nhất chính là phải lập tức cứu tế.
- Không sao.
Bảo Minh Nhi nói:
- Ta đã lệnh Thiên Niên Cốt Yêu hành động, việc cấp bách là chúng ta thương lượng việc này sẽ có biến hóa gì với tương lai, cổ có sách sử ghi chép, nhiều lần biến hóa long trời lở đất, đều xuất hiện tình huống ban ngày Yêu Tinh hiện, nhưng lần tai nạn lớn nhất, bầu trời cũng chỉ xuất hiện bảy mươi hai Địa Sát, ba mươi sáu Thiên Cương, hợp thành một trăm lẻ tám đại Yêu Tinh, Yêu Tinh chi khí hàng lâm đại địa, chuyển thế thành kiêu hùng cự phách, đảo loạn thiên hạ, hôm nay ban ngày Yêu Tinh ngàn vạn, toàn bộ đáp xuống Thần Châu đại địa, tai hoạ kia chỉ sợ trước giờ chưa từng có.
- Đúng vậy, việc này triều đình chắc chắn sẽ chấn động, cũng không biết phụ hoàng xuất quan chưa, thiên tượng biến hóa như vậy, dù thần thông lớn hơn nữa cũng không thể can thiệp.
Cổ Trần Sa lo lắng.
Mọi người ở đây đều là trí giả, biết thượng cổ có thiên tượng biến hóa, hắc khí phệ nhật là tai họa, thiên địa dao động là càng đại tai, mà ban ngày Yêu Tinh hiện, cái kia càng là vạn cổ đại kiếp.
Ba loại dị tượng đồng thời xuất hiện, chỉ sợ thật sẽ long trời lở đất, nhân gian trầm luân.
Trong lòng mọi người đều nặng trịch.
- Lạc Vũ Tiên Tử, Minh Nhi tỷ, các ngươi là nhân tài kiệt xuất của tông môn tiên đạo, hẳn rõ ràng thiên tượng biến hóa, hiện tại nên ứng phó như thế nào?
Cổ Trần Sa hỏi thăm.
- Việc này không phải chuyện đùa, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ có phù chiếu gọi chúng ta quay về tông môn.
Lạc Vũ cau mày.
- Tuy ta có chút tu vi, nhưng thiên tượng biến hóa bực này, chính là Thiên Đạo bị khí cơ nào đó dẫn dắt, chỉ có Thái Thượng trưởng lão trong tông môn mới có thể suy tính.
Nói xong nàng ngừng lại, nhìn Cổ Trần Sa:
- Ta nói Vương gia, sao ngươi lại đổi giọng, gọi ta Tiên Tử, lại gọi Minh Nhi là tỷ tỷ, chẳng phải phân ra thân sơ sao?
- Nếu Tiên Tử không chê, ta cầu còn không được, chỉ sợ Tiên Tử cao lạnh, không dám thân cận.
Cổ Trần Sa vội vàng nói.
- Đã như thế, ta có thể gọi ngươi một tiếng đệ đệ.
Lạc Vũ nở nụ cười.
- Lạc Vũ tỷ, ngươi xem tiếp đó nên làm sao cho phải?
Cổ Trần Sa vội vàng đổi giọng.
- Kinh biến này, thiên hạ lòng người bàng hoàng, việc cấp bách là trấn an nhân tâm, ta nghĩ triều đình nhất định sẽ có đối sách...
Lạc Vũ đang nói chuyện, đột nhiên trên người nàng có phù lục lập loè, vội vàng quan sát:
- Quả nhiên, tông môn truyền tin, lệnh ta lập tức trở về, lão đệ, ta đi trước.
Lúc này phù lục trên người Bảo Minh Nhi cũng lập loè:
- Tông môn của ta cũng gọi về, Trần đệ, cáo từ.
Trong lúc nói chuyện, hai người lăng không bay lên, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
- Hai nữ này ở chỗ ta nhận được Thất Thánh Luyện Tâm Đan, lại hấp thu Huyền Vũ chi khí và tiên khí, đạt được không ít chỗ tốt, tu vi tinh tiến hơn trước rất nhiều.
Lúc này ánh mắt của Cổ Trần Sa đã xưa đâu bằng nay, nhìn ra rất nhiều đồ vật.
- Mọi người nghe rõ!
Hắn nói.
- Chúng ta nguyện ý nghe Vương gia phân phó.
Tất cả thuộc hạ đều quỳ xuống.
- Lập tức tổ chức cứu tế, trấn an nhân tâm.
Cổ Trần Sa phân phó:
- Sau khi cục diện trong thái ấp ổn định lại, ta sẽ về kinh một chuyến, xem triều cục như thế nào, phụ hoàng có xuất quan chưa.
- Vâng!
Mọi người chia nhau rời đi, cũng không hoảng hốt lo lắng.
Thành bảo của Cổ Trần Sa đã dần dần chuyển hóa thành Huyền Vũ chi tổ, kiên cố ổn thỏa, mặt đất ngay cả vết rách cũng không có.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến thanh âm:
- Chỉ dụ: Các hoàng tử nhanh chóng đến hành cung ở Thừa Thiên Quan yết kiến ta.
- Nhi thần tuân chỉ.
Cổ Trần Sa nghe được thanh âm này, lại là của Cao Linh, không khỏi cả kinh. Sự tình khẩn cấp, ngay cả văn bản thánh chỉ cũng không có, trực tiếp dùng thần thông truyền khẩu dụ.
Nhưng sau đó hắn an tâm xuống, khẩu dụ này là ngữ khí bình thường của Thiên Phù Đại Đế, xem ra đã xuất quan, hơn nữa trong chỉ dụ xưng Ta không phải Trẫm, xem ra chuyện này đối với Thiên Phù Đại Đế mà nói, cũng không phải quá trọng yếu. Có thể khống chế được cục diện.
- Không biết Lâu Bái Nguyệt đã xuất quan chưa?
Hắn nghĩ thầm, thúc giục Vương Long Khải bay đi.
Hắn bay lên không trung, một đường phi hành về quan nội, phát hiện đại địa khắp nơi đều vỡ nát, đại lộ bị động đất phá thành mảnh nhỏ, rất nhiều phòng ốc bị san thành bình địa, quả thực là tai nạn trước đó chưa từng có.
Vốn hắn ở trong thành trì, cảm thấy địa chấn không quá kịch liệt, nhưng hiện tại xem ra, đó là Huyền Vũ Bảo Bảo dùng Huyền Vũ chi lực nhiều lần cô đọng địa mạch, dẫn đến đại địa dưới thành trì vững chắc.
Vốn địa chấn lớn hơn nữa, Huyền Vũ chi tổ cũng không sứt mẻ, nhưng lại có cảm giác lung lay, bởi vậy có thể thấy được địa chấn ở phía ngoài kịch liệt đến cỡ nào.
Hơn nữa địa chấn tới mạnh mẽ kịch liệt, chỉ trong chớp mắt, căn bản không cho người thời gian phòng bị.
- Lần địa chấn này phạm vi to lớn, tựa hồ liên lụy toàn bộ Thần Châu, thậm chí còn có Man Hoang, không biết đã chết bao nhiêu dân chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận