Long Phù

Chương 1154: Rất hận (2)

Chương 1154: Rất hận (2)
Trong Thủy Tinh Long Cung có một cỗ lực lượng gió nổi mây phun, không ngờ ép Cổ Trần Sa và Võ Đế ra ngoài, sau đó toàn bộ Thủy Tinh Long Cung không ngờ không hấp thu địa mạch nơi này nữa, trực tiếp phá hư không, biến mất trong loạn lưu thời không vô cùng vô tận.
Nghe đồn Hắc Long Đại Thánh vô cùng tàn bạo, ai đắc tội với hắn đều sẽ bị tru diệt mười tộc, ngay cả bằng hữu cũng không bỏ qua, càng đừng nói là người xâm nhập thủy tinh cung của hắn.
Dựa theo tính cách của hắn, khẳng định sẽ trực tiếp mai táng Cổ Trần Sa và Võ Đế.
Đáng tiếc là, hắn thấy lực lượng của Cổ Trần Sa quá hung mãnh, bản thân cũng sợ. Lập tức liền thừa cơ tránh né. Có thể dọa lui Hắc Long Đại Thánh, bởi vậy có thể thấy được lực lượng của khối cầu sau khi cắn nuốt Táng Thế Chi Quan là hùng hồn tới mức nào.
Võ Đế thấy mà trợn mắt há hốc mồm, hắn ngàn vạn lần không ngờ, Hắc Long Đại Thánh đã thức tỉnh lại chạy trốn.
Sâu trong loạn lưu thời không, Thủy Tinh Long Cung nhảy rất nhanh, trên mặt Hắc Long Đại Thánh xuất hiện ý cảnh thâm trầm:
- Không ngờ là ma tai bùng nổ, Vạn Yêu Lệnh cũng xuất thế, xem ra, thiên đạo biến hóa, nói không chừng ta cũng có hi vọng sống lại. . . . . Ta phải tranh thủ thời gian để bố cục, khiến Yêu tộc ở trên thế gian hiến tế ta, hiến tế của ta từ rất lâu đã đoạn tuyệt! Lần này nếu không phải có cơ hội, chỉ sợ ta đã thực sự trầm luân. Nhưng lực lượng của Vạn Yêu Lệnh này, cũng chỉ có thể giúp ta hiển linh mấy canh giờ mà thôi, trong mấy canh giờ này ta phải bố cục chút gì đó!
Sau khi tới cấp bậc Thánh Nhân, chỉ cần có gia tộc hiến tế, đều có thể hiển linh.
Lực lượng hiến tế càng to lớn, thời gian hiển linh lại càng lâu.
Nếu không trở thành Thánh Nhân, vậy nếu chết thì chẳng khác nào là chết thật sự, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng không thể hiển linh, cao thủ Thần cấp, chỉ có thể vào lúc còn sống, tiếp nhận tín ngưỡng tẩm bổ Vi Trần Thế Giới của mình, mà cao thủ cấp Thánh Nhân, sau khi chết rồi vẫn có thể nhận tín ngưỡng, khiến cho bản thân hiển linh. Đây là sự khác biệt giữa thần và thánh.
trong một gia tộc xuất hiện Thánh Nhân, đó mới là chân chính đứng sừng sững không ngã, trừ phi là huyết mạch của gia tộc bị đuổi tận giết tuyệt, khiến cho Thánh Nhân đã chết đi không được hiến tế, cuối cùng thì vạn cổ trầm luân, đáng tiếc là Thánh Nhân bố cục thiên thu vạn cổ, trên cơ bản là không ai có thể đuổi tận giết tuyệt được huyết mạch của Thánh Nhân, cho dù là Thất Tinh Chi Chủ Khương Công Vọng, cũng lưu lại huyết mạch của mình, Cổ Trần Sa không giết chết Khương Kỳ, còn phái Thương Sinh Đại Soái trông giữ, cho hắn cưới vợ sinh con. Phát triển hậu đại của Khương gia, sau này còn hiến tế cho Khương Công Vọng.
Đây cũng là nguyên nhân Khương Công Vọng giúp đỡ Tĩnh Tiên Ti.
Hành động của Cổ Trần Sa là vô cùng khôn khéo.
Mất đi thuỷ tinh cung, Cổ Trần Sa vận chuyển Thế giới chi lực, tóm một cái, Võ Đế lập tức đã bị hút vào trong Thương Sinh Chi Nguyện.
Một đến một đi này kỳ thật cũng không quá lâu.
Mặc cho Võ Đế có vô số tính toán, tâm tư thâm trầm, vô số thủ đoạn dưới đáy hòm, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, căn bản không có năng lực phản kháng.
Trong Thương Sinh Chi Nguyện.
Võ Đế bị một đoàn quang mang màu cầu vồng chiếu vào, không thể động đậy, mà Gia Cát Nha, Cổ Trần Sa đứng ở trước mặt hắn:
- Võ Đế, lần này ngươi đã không còn cơ hội lật mình, ngươi còn gì để nói không?
- Thắng làm vua thua làm giặc, ta có thể nói gì? Xem ra Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên đúng là lợi hại hơn ta rất nhiều, ta ngay cả con hắn cũng không đấu lại, làm sao có thể cướp lấy giang sơn của hắn? Có điều ta không tin!
Võ Đế không tự xưng là trẫm nữa, bản thân hắn đã thua cả bàn rồi, còn mặt mũi nào mà xưng vương?
- Ngươi không tin cái gì?
Cổ Trần Sa hỏi:
- Ngươi là kiêu hùng một đời, kỳ thật cũng có công đức với Trung Thổ Thần Châu, vì sao lại cứ nhớ mãi không quên đế vị như vậy?
- Ta không tin lần này trùng sinh sống lại, khẳng định là trong minh minh cho ta cơ hội làm ra một phen sự nghiệp, sao có thể trầm luân như vậy?
Võ Đế gầm lên.
- Ngươi dung nhập Thương Sinh Chi Nguyện, khiến cho khối cầu của chúng ta thành tựu Trung Thiên Thế Giới, trấn áp Ma tộc, thiên hạ yên ổn, tiêu trừ ma tai. Đây mới là phong công vĩ nghiệp của ngươi, thế còn chưa đủ à?
Gia Cát Nha nói.
- Không, ta tuyệt đối không cam lòng!
Võ Đế nhìn chằm chằm Gia Cát Nha và Cổ Trần Sa:
- Thiên hạ này là của ta, ta nhất định phải cướp về.
- Thiên hạ không phải của ngươi, cũng không phải của ta, mà là của người trong thiên hạ, cho dù là đế vương, trên thực tế cũng là dẫn dắt người trong thiên hạ gian nan tiến về phía trước mà thôi, giống như lãnh tụ bộ lạc trong hồng hoang, vượt mọi chông gai, xả thân quên chết, mới được người trong thiên hạ kính yêu, Hoàng đế hiện giờ, tay nắm đại quyền, bóc lột thiên hạ, thật sự đã không còn ý cảnh thượng cổ.
Cổ Trần Sa nói:
- Võ Đế, kỳ thật ta không muốn giết ngươi, chỉ muốn ngươi lĩnh ngộ chân lý của đế vương, đế vương tất nhiên là lãnh tụ của vạn dân, nhưng cũng phải bảo vệ vạn dân, khi kiếp số tới, dũng cảm đứng ra. Võ Đế, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được điểm này, Tĩnh Tiên Ti chúng ta có thể dung nạp ngươi.
- Tiểu bối, mặc dù ngươi bắt được ta, nhưng muốn luyện hóa ta vẫn cực kỳ khó khăn, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là dị số, hiện tại ngươi chỉ là dựa vào những lời nói đó mà muốn đảo loạn tâm thần của ta, khiến ta tự từ bỏ ư? Đây là điều không thể, huống hồ, cho dù ngươi luyện hóa chân thân này của ta, ta vẫn lưu lại thủ đoạn. Ta là bất tử chân chính, ngươi đã bao giờ nhìn thấy Thánh Nhân chết hẳn chưa? Bản thân Thánh Nhân có năng lực dung nhập thiên đạo.
Võ Đế thờ ơ thản nhiên, hắn vẫn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ.
- Ài, một khi đã như vậy, Võ Đế, đừng trách ta nhé.
Cổ Trần Sa lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận