Long Phù

Chương 2296: Chúng sinh không cần (2)

Chương 2296: Chúng sinh không cần (2)
- Ta thấy lực lượng mà ngươi tích góp từng tí một cũng đã đạt đến cực hạn rồi đó, đã mạnh mẽ đến trình độ trước nay chưa từng có. Đây chính là thời điểm ra tay với ta. Động thủ nhanh lên đi. Ta đang chờ một đòn mạnh nhất của ngươi đây này. Đợi sau khi ngươi đánh qua đây thì ta còn phải tiến hành nghiên cứu nữa.
- Ngạo mạn, nói khoác không biết ngượng.
Thiếu niên bạch y lạnh lùng cười:
- Thứ mà ngươi phải đối mặt chính là ý chí của tất cả chúng sinh. Hư Nghĩ Diện Bản của ngươi đã can thiệp vào tuổi thọ cùng với vận mệnh của chúng sinh lâu như vậy rồi, vậy bây giờ ngươi phải gánh chịu nhân quả của bọn họ. Hiện tại chính là thời khắc ngươi phải gánh chịu nhân quả, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem liệu ngươi có thể chống đỡ nổi nhân quả đã được tích tụ nhiều năm như vậy hay không đây.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của thiếu niên bạch y đã tóm xuống.
Một sự trấn áp rất nguyên thủy, cũng rất đơn giản.
Đạt tới được trình độ thực lực như bọn họ thì chiêu số gì gì đó đều là giả cả, tất cả đều là trận so đấu về lực lượng và cảnh giới thuần túy mà thôi.
Bàn tay to lớn kia trấn áp xuống thì ý chí của vô số chúng sinh đều muốn giết chết Cổ Trần Sa cho bằng được.
Cổ Trần Sa cứ như vậy mà híp mắt nhìn bàn tay kia đang chậm rãi áp bách về phía mình. Hắn cũng không hề trốn tránh. Trên thực tế, bàn tay này đã bao hàm vô số thời không, căn bản không có bất cứ chỗ nào để có thể chạy thoát hoặc né tránh cả.
Hơn nữa, làm sao Cổ Trần Sa lại có thể né tránh hay chạy trốn được chứ?
Khi bàn tay trấn áp xuống, trong sự im hơi lặng tiếng, Cổ Trần Sa biến mất tại chỗ.
Dường như hắn đã bị bàn tay kia tiêu diệt hoàn toàn rồi.
"Hư Nghĩ Diện Bản của chúng ta biến mất rồi."
"Đúng vậy, Hư Nghĩ Diện Bản đã biến mất hoàn toàn..."
"Cổ Trần Sa chết rồi sao? Chỉ có khi hắn chết rồi thì Hư Nghĩ Diện Bản mới có thể biến mất thôi."
"Không thể nào đâu. Cổ Trần Sa cứ chết đi như vậy đấy à? Sao không giống với dự đoán của chúng ta gì hết? Theo đạo lý, có thế nào thì cũng phải kinh thiên động địa chứ. Đáng tiếc, hắn cứ chết đi trong thầm lặng như vậy sao?"
"Nhưng Hư Nghĩ Diện Bản đã biến mất rồi. Chúng ta ai ai cũng đều đã lấy được vĩnh sinh."
"Đúng vậy, chúng ta đã không còn sự hạn chế về tuổi thọ nữa rồi. Ta cảm thấy lực lượng của chúng ta đã bắt đầu tăng cường lên rồi, trên người chúng ta đã mất đi một loại trói buộc nào đó. Quả nhiên, tên Cổ Trần Sa này đã ăn cắp tuổi thọ của chúng ta, hắn chính là sự tồn tại tà ác nhất."
Vô số ý chí lại đan xen với nhau một lần nữa.
- Chết rồi à, cứ chết như vậy đấy à?
Giờ này khắc này, đến cả thiếu niên bạch ý cũng sững sờ. Hắn ta không thể tin được Cổ Trần Sa lại chết đi mà không có bất kỳ một chút lực phản kháng nào như vậy.
Nhưng dưới sự áp bách từ bàn tay to của hắn ta, quả thật Cổ Trần Sa đã ngã xuống như thế đấy.
Trong cảm nhận của hắn ta, Cổ Trần Sa không có một chút năng lực phản kháng nào cả.
Nhưng Cổ Trần Sa chết nhanh như vậy, chính bản thân hắn ta cũng không tin được. Điều đó quá đơn giản, cũng quá dễ dàng.
- Cổ Trần Sa, rốt cuộc là ngươi chết hay chưa vậy hả?
Thiếu niên bạch y thét dài, tiếng hét đến kinh thiên động địa:
- Ta không tin ngươi cứ chết đi một cách dễ dàng như vậy đâu.
- Đúng vậy, quả thật ta không hề chết.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Cổ Trần Sa thình lình xuất hiện ở sau lưng của thiếu niên bạch y, giọng nói của hắn vẫn mang theo sự già nua như vậy, nhưng thân thể lại thẳng tắp, lộ ra dáng vẻ tràn đầy sức sống, mà cái giọng nói già nua kia lại thể hiện ra sự tang thương của năm tháng. Nghe thấy giọng nói của hắn cũng sẽ có thể chứng kiến được những năm tháng từ xưa đến nay đang chậm rãi trôi qua.
- Ngươi là một tổ hợp được kết thành từ rất nhiều người. Vốn ta còn cho rằng ngươi có thể khiêu chiến được ta. Nhưng bây giờ xem ra, thực lực của ngươi vẫn còn kém một chút nữa. Ta sẽ nghiền ngươi nát bấy rồi lại để cho lực lượng của ngươi rơi tán loạn xuống dưới Đa Nguyên Vũ Trụ, sau đó nuôi dưỡng ra một sự tồn tại mạnh mẽ hơn ngươi, tiếp đó lại tới khiêu chiến với ta. Còn một điều nữa, nếu như tất cả chúng sinh trong Đa Nguyên Vũ Trụ đều không hy vọng Hư Nghĩ Diện Bản của ta sẽ có thể trợ giúp cho bọn họ, vậy thì hủy bỏ nó đi là được rồi. Chỉ có điều, nếu là như vậy thì chỉ sợ rằng các ngươi sẽ phải thừa nhận càng nhiều thống khổ hơn nữa thôi. Các ngươi cũng không hề đạt được sự vĩnh sinh chân chính mà ngược lại sẽ nghênh đón kiếp số cùng tai họa...
Trong lúc Cổ Trần Sa nói chuyện, tay của hắn đã vỗ lên trên đỉnh đầu của thiếu niên bạch y.
Không hề bất ngờ một chút nào.
Thân hình của thiếu niên bạch y nổ tung rồi biến thành vô số bạch quang, sau đó rơi tán loạn vào nơi sâu thẳm nhất trong Đa Nguyên Vũ Trụ.
Giờ này khắc này, ở sâu trong Đa Nguyên Vũ Trụ đã nghênh đón một sự cải cách sâu xa nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận