Long Phù

Chương 2248: Không làm thế nào được (2)

Chương 2248: Không làm thế nào được (2)
Ban đầu, trận pháp mà mọi người tạo ra không được mạnh lắm, thế nhưng Lâu Bái Nguyệt và Văn Hồng đều đã tiến đến Thiên Ức Thọ Mệnh nên trận pháp liên tục tự tiến hóa.
Lúc này, trận pháp đã đạt đến mức không thể bị phá hủy rồi.
"Đùng đoàng!"
Trận pháp cuộn lại, nuốt luôn cả Phi Hữu Vô Bất Hủ Chi Môn, định luyện hóa nó. Một khi luyện hóa được nó thì không chỉ được thăng tiến một hai bậc thôi đâu, nó có thể lên đến mười bậc hay thậm chí là hơn mười bậc. Lúc này, sáu người Chu Khâm, Vương Sa, Hồng Nghĩa, Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Ly sợ là sẽ bị đám người này trấn áp.
- Đám người đáng chết này, nếu không phải do thực lực của chúng ta chưa đạt đến mức mạnh nhất thì làm sao có thể để bọn họ làm mấy trò ti tiện này chứ, chúng ta có thể đánh bay bọn thấp kém này chỉ bằng một chiêu thôi ấy chứ.
Châu Khâm rất giận thế nhưng lại không làm gì được.
- Ở kiếp này, chúng ta không khôi phục được sức mạnh bởi vì thời đại này không thuộc về chúng ta. Thời đại này là thời đại của Cổ Trần Sa, Cổ Trần Sa thống trị thời đại này, biến chính hắn trở thành người cao quý nhất trong thời đại, chúng ta không thể đem toàn bộ sức mạnh sang thời đại này, không thể làm mọi thứ theo ý muốn của chúng ta.
- Đúng vậy, thực ra sức mạnh của chúng ta không chỉ có vậy thế nhưng lại bị thời đại này hạn chế lại nên không phát huy ra hết được, thậm chí còn không phát huy được đến một nửa. Đây là những điều không thuận lợi. Trừ khi chúng ta phá vỡ Hư Nghĩ Diện Bản, trấn áp Cổ Trần Sa thì mới có thể phát huy được hết toàn bộ sức mạnh.
Hồng Nghĩa nói.
- Còn nữa, sức mạnh của chúng ta xung đột với nhau thật.
Phương Hàn nói.
- Nếu chúng ta phát huy sức mạnh theo từng cá thể thì uy lực lớn thật, nhưng kết hợp lại thì lại khống chế lẫn nhau vào những lúc quan trọng. Chỉ cần tìm được lý do khiến chúng kìm hãm lẫn nhau thì sẽ có thể mượn sức mạnh của nhau, tôi luyện cho cơ thể của mình.
- Vậy mà đám người này lại lật ngược được tình thế.
Có một bóng người màu vàng kim xuất hiện trên cơ thể Dương Kỳ, bóng người này trông như Chúa Tể Chi Thần vô thượng, cao lớn, tròn trịa, hắn ta lại tấn công một lần nữa.
Bởi vì đến lúc này, không tấn công thì không được nữa rồi. Đối phương bắt đầu phản công, bọn họ không thể trốn đi được, vậy thì thất bại quá. Thực ra nhượng bộ, trốn thoát, những từ ngữ này đều không tồn tại trong từ điển của bọn họ.
Vì họ là con cưng của thời đại, thậm chí là người thao túng cả cái thời đại này. Mọi thứ của họ đều có thể xuất hiện một cách rất đột ngột, không gì là không thể cả. Gặp sự tấn công của đám người này, sáu người Chu Khâm, Vương Sa, Hồng Nghĩa, Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Ly đều không cho phép mình rút lui.
- Chúng ta chiến đấu một mình thôi, đừng bắt tay lại nữa.
Chu Khâm nói.
- Để tránh các luồng sức mạnh xung đột với nhau.
- Đúng vậy.
Giang Ly gật đầu, nhưng trong lòng hắn ta thì lại nảy ra một suy nghĩ.
- Từ kết quả trận chiến ban nãy, quả thật là chúng ta khó mà thắng được Cổ Trần Sa. Cho dù có mạnh mẽ nữa thì cũng không có ích gì cả. Cách duy nhất là sáu người họ hợp nhất, hơn nữa không phải hợp nhất theo kiểu bắt tay lại với nhau mà là phải nuốt lẫn nhau, như nuôi cổ trùng vậy. Cường giả cuối cùng chính là cường giả có sức mạnh của cả sáu người, chỉ có sức mạnh của cường giả mạnh nhất đó mới có thể chiến thắng được Cổ Trần Sa. Điều đáng tiếc là ta không thể giết năm người kia để nuốt họ được, chỉ có thể dựa vào mưu kế thôi.
Giang Ly nảy ra một suy nghĩ, năm người khác cũng nảy ra suy nghĩ đó, thế nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua vậy thôi.
Chuyện này chẳng phải do Văn Hồng và Lâu Bái Nguyệt chơi kế ly gián mà đây là sự thực, là chân lý, quả thực là bất cứ một ai trong bọn người Giang Ly có sức mạnh đạt đến mức cực đỉnh cũng chẳng thể nào đấu với Cổ Trần Sa được. Trừ khi họ nuốt lẫn nhau, đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng thì mới có cơ hội để so tài với Cổ Trần Sa.
Nếu bọn họ cứ ở vị trí hiện tại, không tiến bộ thêm thì sớm muộn gì cũng có người đuổi theo thôi.
Như Khúc Trần bây giờ đang ở trong Vô Thọ Vũ Trụ, hắn thậm chí còn có được cơ thể của mình, biến thành người là Cổ Tân Kiếm cũng có cơ hội vượt qua bọn họ. Đặc biệt là Cổ Tân Kiếm, hắn là một kẻ gian xảo, trong mười vạn năm này, sau khi có được cơ thể mới thì hắn đã biến mất, không biết hắn đang làm gì. Điều có thể chắc chắn được là một khi người này tái xuất hiện thì sẽ gây nên một vụ kinh thiên động địa.
Sau những cơn lũ mạnh mẽ, những đòn tấn công lẫn nhau.
Cuối cùng thì sáu người Chu Khâm, Vương Sa, Hồng Nghĩa, Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Kỳ và bọn người Lâu Bái Nguyệt, Văn Hồng, Gia Cát Nha lại xông vào trận pháp, đánh giết lẫn nhau. Trận chiến này không phải một trò đùa đâu, họ đang liều mạng để giết nhau. Cuối cùng thì sáu người này đã sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của họ, bắt đầu tấn công.
Trong khoảng hư không này, hủy diệt rồi lại hồi sinh, hồi sinh rồi lại hủy diệt chỉ diễn ra trong chốc lát. Chỉ trong một khoảnh khắc mà đã đủ để hủy diệt, hồi sinh đến cả ngàn, cả vạn lần.
- Cuối cùng cũng nắm được cơ hội rồi.
Tự dưng có rất nhiều ánh hào quang tỏa ra từ người Gia Cát Nha, những tia sáng đó tụ lại tạo thành những đám mây, kết thành bóng đèn, tán dù, bảo liên và rất nhiều các bảo vật khác. Những món bảo vật này đêu vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có thể so sánh được với cường giả Vô Bất Hủ.
Hắn ta cũng đột phá rồi, đạt đến Thiên Ức Thọ Mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận