Long Phù

Chương 52: Hóa thành tế đàn (2)

Chương 52: Hóa thành tế đàn (2)
- Hôm nay ngươi tới là vì chuyện gì?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Tự nhiên là chúc mừng ngươi mở phủ, thuận tiện thương lượng đại sự, tòa phủ đệ này của ngươi rách rách rưới rưới, người hầu toàn là mật thám của kẻ khác, nếu như không có ta giúp đỡ, chỉ sợ không kiên trì được nửa năm sẽ thiên sang bách khổng, ngươi vừa mới chỉnh đốn kỳ thực cũng không có tác dụng gì, rút dây động rừng mà thôi, trị đại quốc như nấu món ngon, trị gia cũng giống như vậy.
Long Vũ Vân nhìn xung quanh một chút, trên mặt cười nghiền ngẫm.
- Vậy thay người của ngươi? Còn không giống như vậy?
Cổ Trần Sa tự nhiên biết Long Vũ Vân muốn làm gì.
- Rất khác nhau, người của hoàng tử khác là muốn hại ngươi, mà ta là hợp tác với ngươi, giúp đỡ ngươi, ngươi ta theo như nhu cầu.
Long Vũ Vân phân tích lợi và hại.
- Ngươi có được năm mươi giáp binh, đều phải dựa vào mình chiêu mộ, những binh lính kia của Bộ Binh ngươi dám dùng sao? Mà Long Kiếm Đảo ta, có thể cho ngươi năm mươi Võ Sĩ, thậm chí còn có mười Đại Sư, một Tông Sư.
Đại Vĩnh Vương Triều trưng binh chế độ rất cao, ở các nơi có Binh Gia Học Đường, phàm là muốn làm binh đều có thể đi vào học tập miễn phí, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch, cảnh giới võ học đến Phàm cảnh nhất trọng Sơ Khuy Môn Kính, là có thể trở thành binh sĩ.
Trước thời Thiên Phù, binh sĩ cực khổ, thường nói sắt tốt không đánh đinh, trai hiền không làm lính, nhưng thời Thiên Phù cải cách nội quy quân đội, đãi ngộ của quân nhân tăng lên rất nhiều không nói, gia đình còn có thể hưởng thụ đặc quyền miễn cưỡng bức lao động, không khác gì người đọc sách.
Đương nhiên, ở trong Binh Gia Học Đường phải đọc sách, khảo hạch thì có các loại quân sự, địa lý, thiên văn, thủy văn, khí hậu...
Chính vì vậy mới có Võ Sĩ.
Binh sĩ tu luyện đến Võ Sĩ, có thể trở thành quan quân bình thường, cũng giống như sĩ phu rồi.
Còn tu luyện đến xuất thần nhập hóa, khảo hạch trở thành Đại Sư, chức vị thậm chí có thể trở thành Tiểu Tướng quản hơn trăm người, thậm chí ngàn người.
Một khi đăng phong tạo cực, trở thành Đại Sư, là Đại Tướng chi tài, quản hơn vạn binh sĩ cũng không thành vấn đề.
Bộ Binh phân phối cho Cổ Trần Sa sẽ là binh sĩ thông thường, nhưng bây giờ Long Vũ Vân ra tay chính là năm mươi Võ Sĩ, nội tình đến cùng hùng hồn bao nhiêu?
Bất quá ngẫm lại, Long Kiếm Đảo kỳ thực tương đương với quốc gia mấy triệu nhân khẩu, thì không quá ly kỳ.
Võ Sĩ tới chỗ nào cũng là lực lượng trung kiên, chính vì vậy, Hổ Lang Đan có thể để người bình thường biến thành Hổ Lang Chi Sĩ, là cực kỳ quý giá.
Một người thiên tư tốt, từ nhỏ bắt đầu huấn luyện, thịt cá, danh sư chỉ điểm, tối thiểu phải hơn mười năm chăm học khổ luyện mới có thể trở thành Võ Sĩ hợp cách.
- Được rồi, chúng ta thành giao, coi như toàn bộ phủ đệ bị ngươi nắm giữ, dù sao cũng hơn bị những hoàng tử kia khống chế.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút lập tức đáp ứng.
- Thống khoái.
Long Vũ Vân vỗ tay:
- Xem ra ngươi là người làm đại sự, ngay lập tức liền cân nhắc lợi hại, yên tâm, sau này chỉ cần ngươi có thể quyền nghiêng triều đình và dân gian, Long Kiếm Đảo ta quy thuận ngươi thì thế nào? Dù sao thiên hạ đã là của Đại Vĩnh Vương Triều rồi.
Cổ Trần Sa đứng lên:
- Vậy cũng chưa chắc, ta đọc sách sử, địa vực của Vô Tận Đại Lục rộng, cho dù là Thần cũng không thể phỏng đoán lớn nhỏ, vị trí của Đại Vĩnh Vương Triều, đối với toàn bộ Vô Tận Đại Lục mà nói, cũng chỉ như muối bỏ biển, ai cũng không nói được, ở địa phương xa xôi ngay cả Thần cũng không thể đến kia, có thế lực mạnh hơn Đại Vĩnh Vương Triều không.
- Cái này cũng có đạo lý, nhiệm vụ của Nhị hoàng tử Cổ Huyền Sa chính là vây quanh biên giới, vẽ bản đồ, xem còn có quốc gia cường đại gì không.
Long Vũ Vân nói:
- Kỳ thực chỉ là hải ngoại, vùng đất cực tây thì có Đại Uy Vương Triều, lực lượng quốc gia rất mạnh, quyết không thể coi thường, đáng tiếc quá xa, Long Kiếm Đảo ta đi qua, cho dù là cường giả Đạo cảnh thâm hậu, có thể ngày phi hành vạn dặm, cũng phải bay vài chục năm.
- Ngày đi vạn dặm, bay vài chục năm?
Cổ Trần Sa chắt lưỡi:
- Xa như vậy, khó trách không nghe được có sứ giả của Đại Uy Vương Triều.
- Sự tình trong phủ, cũng có thể giao cho Tiểu Nghĩa Tử xử lý, hi vọng ngươi bồi dưỡng hắn nhiều hơn, được rồi, ta còn có một số việc nhờ ngươi.
Cổ Trần Sa nghĩ tới rất nhiều chuyện.
- Chuyện gì?
- Là thư tịch về phương pháp tế tự thượng cổ, ví dụ như Cổ Thiên Tử tế thiên, dân gian tế Thần.
- Ngươi muốn tế Thần?
Long Vũ Vân cau mày:
- Được rồi, ngươi kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, lẽ nào... Thật có thể câu thông Cự Linh Thần? Muốn hiến tế cho Cự Linh Thần? Chuyện hiến tế này không phải đùa giỡn, một khi câu thông Thần Linh, hiến tế tương đương với trao đổi, ngươi sẽ bị Thần Linh khống chế, cực kỳ nguy hiểm. Từ cổ chí kim, vô luận là tế tự Chính Thần, hay tế tự Tà Thần, đều không phải tu hành chính đạo, tế tự Tà Thần không cần phải nói, cho dù là Chính Thần, một khi ngươi tế tự hắn, trên người có lạc ấn của hắn, hắn vẫn lạc, ngươi cũng sẽ vẫn lạc, hơn nữa ngươi vĩnh viễn không thể tu hành đến cảnh giới của hắn. Đối với người tu đạo chúng ta mà nói, cảnh giới là vô hạn. Cho dù là Thần, cũng không thể trở thành ngọn núi chúng ta không thể vượt qua, tin Thần, ngươi không thể siêu việt Thần.
- Lời này có đạo lý, chính là khí khái của người tu đạo chúng ta.
Cổ Trần Sa đột nhiên nghĩ tới Đại Đồ Thần Pháp của Thiên Phù Đại Đế:
- Ta không phải tế Thần, chẳng qua là muốn lý giải.
- Tùy ngươi, bất quá trước mắt tàng thư phong phú nhất là Hoàng Gia Thư Khố, ngươi trở thành Quốc Công, đã có tư cách tiến vào trong đó xem điển tịch, không cần đến hỏi ta.
Long Vũ Vân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận