Long Phù

Chương 461: Tú tài, cổ miếu, yêu tinh (1)

Chương 461: Tú tài, cổ miếu, yêu tinh (1)
Người thiếu nữ này toàn thân không mang theo một tia khói lửa nhân gian, bồng bềnh nhược mộng, khí chất tuyệt luân, ứng với thần nữ xuất hiện trong mộng, tuyệt đối không nên xuất hiện trong nhân gian.
Cho dù là Cổ Trần Sa gặp qua không ít mỹ nữ, vẫn bị khí chất dung mạo của nàng hấp dẫn, âm thầm gật đầu:
- Dù nàng là Xà Yêu, bên trong Yêu khí không lạnh như băng và thô bạo, thuần túy là nhu hòa ôn nhuận, xem ra tính cách bản thân không màng danh lợi không nói, còn chiếm được cao nhân chỉ điểm.
- Tiểu sinh bái kiến cô nương? Thấy cô nương thanh nhã xuất trần, nhất thời thất thần, kính xin cô nương thông cảm.
Cổ Trần Sa chính thức nhập vai thân phận tú tài.
Nhật Nguyệt Biến của hắn vốn am hiểu biến hóa chi đạo, chẳng những là võ học biến hóa, Cương khí biến hóa, còn có tính cách khí chất biến hóa.
- Núi hoang miếu đổ nát, ít ai lui tới, ngươi lại biết rõ chúng ta là yêu quái, trong nội tâm không sợ? Thật là thư sinh to gan.
Tiểu Thanh bay tới bay lui trong đại điện, còn bảo trì tính thích chơi đùa của tiểu cô nương:
- Chẳng lẽ ngươi xem tiểu thuyết yêu ma quỷ quái nhiều? Nghĩ sẽ gặp diễm ngộ?
- Tiểu Thanh, chớ có vô lễ.
Nữ tử áo trắng ngữ khí nặng một ít:
- Vị công tử này đến đây báo tin là có hảo ý, không thể hiểu lầm, ta dạy cho ngươi nhiều lễ nghi nhân gian như vậy, tại sao ngươi lại quên hết rồi? Mau mau đi xuống, pha trà chiêu đãi vị công tử này.
- A.
Tiểu Thanh không tình nguyện, cong ngón búng ra, hỏa diễm rơi xuống mặt đất bốc cháy lên, sau đó nàng lấy ra bình ngọc nấu nước, lại lấy chén trà và lá trà.
Chỉ chốc lát sau, trong miếu đổ nát có hương trà quanh quẩn.
Thiếu nữ áo trắng vung tay lên, trà bay lên, rơi vào trong tay Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa cầm lấy chén ngọc, có chút uống một hớp, cảm thấy thấm vào ruột gan, còn còn hơn Túy Vân Hàn Mai- .
- Trà ngon.
Hắn uống một hơi cạn sạch.
- Đây là Linh Thấm Trà của Thủ Dương Sơn chúng ta, ta thấy tu vi công tử đã là Võ Học Đại Sư, cũng xem như nhân tài kiệt xuất trong thư sinh, sau khi uống trà này, tẩy rửa thể xác và tinh thần, gia tăng trí tuệ, rèn luyện gân cốt, không lâu sau, công tử nhất định có thể tấn thăng thành Võ Học Tông Sư, đạt tới đỉnh cao.
Nữ tử áo trắng ngữ khí bình thản như thanh tuyền nước chảy:
- Vậy cảm tạ công tử báo tin.
- Đa tạ cô nương.
Cổ Trần Sa vội vàng khom người:
- Tiểu sinh cũng không phải tham lam thù lao, kỳ thật đạo sĩ kia tuyệt đối không phải chính nhân, nói muốn bắt cô nương thái đổ, tiểu sinh nhất thời nghĩa phấn, Nhiếp đạo sĩ thần thông quảng đại, hai vị cô nương nên tránh một chút, không nên dừng lại ở nơi này.
- Đạo sĩ kia đến là được rồi, chỉ cần dám đến, sẽ để cho hắn đẹp mắt.
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Có lẽ hai vị cô nương cũng pháp lực vô biên, không sợ Nhiếp đạo sĩ, nhưng Nhiếp đạo sĩ chính là người của thế tử Đại hoàng tử Hằng Thân Vương Cổ Đạn Kiếm, nếu dẫn xuất thế tử, sợ rằng vô cùng phiền toái.
Cổ Trần Sa khom người lần nữa.
- Cổ Đạn Kiếm sâu không lường được, ngay cả Thiếu chủ cũng kiêng kỵ ba phần, tỷ tỷ, chúng ta có nên né tránh hay không?
Tiểu Thanh biến sắc.
- Hồ Cô Thần miếu có người duyên phận giữa ta và ngươi, không được rời đi, đây là Yêu Thánh đại nhân chỉ điểm cho chúng ta, mặc dù Hồ Cô Thần không phải Chính Thần được sắc phong chân chính, nhưng hưởng thụ hương hỏa mấy nghìn năm, tạo phúc một phương, là cường giả Yêu tộc chúng ta, hiện tại mặc dù đã vẫn lạc, thế nhưng lưu lại vài thứ sẽ xuất thế, một khi bỏ qua chúng ta, sẽ mất đi duyên phận một đời cũng khó khăn gặp phải.
Nữ tử áo trắng nói:
- Có lẽ đây là ma kiếp của ta và ngươi, muốn lấy được duyên phận, sẽ có kiếp số, làm sao có thể bình an thuận buồm xuôi gió đạt được kỳ duyên?
- Tỷ tỷ nói rất đúng, có chỗ tốt sẽ có kiếp số.
Tiểu Thanh gật đầu:
- Cũng tốt, ta và ngươi tỷ muội muốn xem một chút, rốt cuộc là người nào tới đối phó chúng ta.
- Hồ Cô Thần chính là dâm tự, đầu độc nhân tâm, ngu muội dân chúng, chỗ nào tạo phúc một phương?
Cổ Trần Sa cố ý cãi lại.
- Nói bậy, Hồ Cô Thần trị bệnh cứu người, cứu khổ cứu nạn, chỗ nào không có tạo phúc một phương?
Tiểu Thanh nổi giận:
- Đám người đọc sách các ngươi cả ngày bàn suông, bội tình bạc nghĩa, trăm không một dùng.
- Ta cảm thấy triều đình phế dâm tự, mở y quán, sinh bệnh không cho phép cầu Thần, mà là tự mình giải quyết, đây là trao cho vạn dân biết cố gắng.
Cổ Trần Sa cố ý đàm đạo với Thanh Bạch Nhị Xà:
- Huống hồ bản thân Hồ Cô Thần cũng không có lý luận gì, dựa theo Yêu Ma cái thế thời Thượng cổ sáng chế Địa Ngục Luân Hồi mà nói, dùng để hù dọa dân chúng vô tội, do đó nghe lời của nàng. Ngươi xem bia văn ngoài cửa, tuy nói là khích lệ người hướng thiện, nhưng cũng có ngữ điệu đe dọa, lập một ít câu chuyện, cái gì vũ nhục Hồ Cô Thần sẽ có vận rủi, đây tuyệt đối không phải hành vi của chính thần.
- Nói hươu nói vượn.
Tiểu Thanh tức giận:
- Tú tài ngươi đáng đánh.
- Dừng tay.
Nữ tử áo trắng quát bảo ngưng lại, xin lỗi Cổ Trần Sa:
- Tiểu muội của ta không hiểu chuyện, kính xin công tử tha thứ. Nghe thấy công tử nói chuyện, ta biết công tử đọc sách có hiểu biết chính xác, tương lai tất thành châu báu.
- Tiểu Thanh cô nương ngây thơ lãng mạn, tiểu sinh nào dám trách tội.
Cổ Trần Sa liên tục khoát tay, nói:
- Tiểu sinh chỉ dựa vào học thuật biện luận mà thôi.
- Đa tạ công tử báo tin, nhưng nơi đây trong mấy ngày kế tiếp sẽ vô cùng nguy hiểm, công tử nên rời đi sớm.
Nữ tử áo trắng nói.
- Tiểu sinh biết hai vị cô nương có chuyện trọng yếu cần làm, tiểu sinh cũng biết một ít quyền cước, sẽ bảo hộ hai vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận