Long Phù

Chương 744: Tất có một người bị thương (2)

Chương 744: Tất có một người bị thương (2)
Lúc trước hắn ở trong biển sâu tìm kiếm cái này phong ấn đầu của Thần Châu Đệ Nhất Hung, khi đó đã không bận tâm tới áp lực của biển sâu, mà tu vi hiện tại lại cường hoành hơn trước kia cả trăm lần. Tiến vào đáy biển là không hề có áp lực.
Hơn nữa, hắn còn có thể chui vào trong vỏ đất.
Nhục thân to nhỏ tùy ý, hóa thành bụi bậm, vận chuyển đan khí chui vào lòng đất, căn bản không có trở ngại.
Tới biển sâu, Cổ Trần Sa lập tức vận chuyển pháp thuật để suy tính, là Nhật Nguyệt Minh trong Thiên Tử Phong Thần Thuật, hắn đã luyện thành toàn bộ mười thức của Nhật Nguyệt Đồng Huy, Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, Nhật Nguyệt Sát, Nhật Nguyệt Long, Nhật Nguyệt Phù, Nhật Nguyệt Tế, Nhật Nguyệt Không, Nhật Nguyệt Thần, Nhật Nguyệt Minh, Nhật Nguyệt Đạo.
Trong đó Nhật Nguyệt Minh chính là thuật nhìn trộm.
Chính là cái gọi là Nhật Nguyệt Minh Sát.
Nhật nguyệt treo cao trên không trung, từ xưa đến nay, việc ngày đêm, không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu diếm được nhật nguyệt. Cổ Trần Sa thôi động Nhật Nguyệt Minh, cảm ứng bí mật của nhật nguyệt, dùng nhật nguyệt làm mắt, quan sát bất kỳ chuyện gì trong đại thế giới.
Loại công pháp này cho dù Tam Đại Thiên Tôn cũng không biết.
Thiên Tử Phong Thần Thuật có rất nhiều bí mật, Cổ Trần Sa vẫn chưa tham ngộ thấu triệt, cái này giống như Đại Đồ Thần Pháp.
Cũng may khi hắn thôi động Nhật Nguyệt Minh, toàn bộ thức hải Nguyên Thần hô ứng từ xa với nhật nguyệt trên bầu trời, trong nháy mắt đã bắt được khí tức và động tĩnh của Pháp Vô Tiên.
- Tốt lắm, Pháp Vô Tiên, lần này ngươi khó thoát rồi.
Cổ Trần Sa căn cứ vào khí tức này mà đuổi theo, Pháp Vô Tiên có bí pháp chạy trốn, hơn nữa dường như còn có thể giấm diếm một số suy tính, nhưng ở trước mặt Nhật Nguyệt Minh, vẫn không thể giấu diếm dc.
Xuyên qua trong đáy biển, Cổ Trần Sa đi chừng hai canh giờ, cuối cùng tìm thấy trong một sơn mạch ở đáy biển, loáng thoáng có khí tức Pháp Vô Tiên.
Dãy sơn mạch ở đáy biển này cao lớn kéo dài, giống như giá đỡ đại lục, rãnh biển sâu đi xuống không biết mấy trăm mấy ngàn dặm, không nhìn thấy đáy.
Sơn mạch dường như hình thành trận pháp thiên nhiên nào đó, linh khí dư thừa, vô số yêu thú bàn cứ ở trong đó, hình thành địa bàn và sào huyệt của mình.
- Lại một vùng quặng ngọc khổng lồ.
Cổ Trần Sa rơi xuống một dãy sơn mạch, hiện ra thân hình, khôi phục kích thước bình thường, đan khí của hắn thu vào trong cơ thể, mặc cho áp lực của nước biển gia trì lên nhục thân.
Lúc này, hắn xâm nhập đáy biển sâu trăm dặm, áp lực còn lớn hơn lần trước.
Thủy áp khổng lồ như vậy trực tiếp gia trì lên nhục thân, cho dù là bất kỳ kim thân nào cũng lập tức vỡ nát, nhưng Cổ Trần Sa lại giống như đi dạo trong sân vắng, không thèm quan tâm, vươn tay ra tóm một cái, một khối nham thạch dưới chân trực tiếp vỡ tan, lấy ra một khối to bằng nắm đấm, phát hiện trong đó cũng ẩn chứa một số ngọc chất, có điều không phải loại ngọc thạch loại này.
Nhưng điều này cũng đại biểu trong dãy sơn mạch này có quặng ngọc khổng lồ, chỉ có điều cái giá để khai thác là quá lớn mà thôi.
Nếu không phải có quặng ngọc này, trong dãy sơn mạch cũng sẽ không tụ tập linh khí.
Pháp Vô Tiên chui vào sâu trong dãy sơn mạch này để dưỡng thương, dường như hắn muốn mượn dùng thế núi nào đó ở nơi này, sau khi chữa khỏi thương thế thì ra ngoài, hắn không muốn trở lại Pháp gia.
Bởi vì lần này thất bại, trở lại Pháp gia sẽ mất hết mặt mũi.
Cổ Trần Sa tìm kiếm kỹ càng, đi lại vô thanh vô tức trong sơn mạch, dãy sơn mạch này cực kỳ rộng lớn, cơ hồ tương đương với địa bàn một châu của Đại Vĩnh triều, trong rãnh biển lại thâm trầm, ngay cả Cổ Trần Sa cũng cảm thấy kiêng kị, không dám tùy tiện đi xuống.
Đột nhiên, ở chân núi một sơn mạch, Cổ Trần Sa cảm thấy khí tức của Pháp Vô Tiên, hắn không dám manh động, mà là trốn đi quan sát.
Hắn toàn là dựa vào nhục thân chạy dưới đáy biển, không sử dụng đan khí của bản thân, như vậy, Pháp Vô Tiên sẽ rất khó phát hiện.
- Động phủ của tiên nhân cổ!
Hắn chăm chú nhìn tới, hiện tại ở chân núi này không ngờ xuất hiện một cửa đá.
Sâu trong cửa đá, bên trong là động phủ, loáng thoáng có pháp lực cổ xưa và khí tức đại trận truyền ra, Cổ Trần Sa thậm chí còn thấy trên cửa đá cổ xưa đó có khắc mấy chữ to, là văn tự hình chim thời đại thượng cổ, tên là Minh Cổ Thủy Phủ.
Rất hiển nhiên, đây là một động phủ được kiến tạo dưới đáy biển của tiên nhân cổ.
Rất nhiều tiên nhân thượng cổ tu luyện tới cảnh giới nhất định, thích thanh tĩnh, sẽ kiến tạo động phủ ở sâu trong đáy biển. Cộng thêm các loại sinh linh yêu thú ở đáy biển nhiều hơn lục địa cả trăm ngàn lần, linh dược cũng cực kỳ phong phú, thích hợp với tu hành hơn.
điều, tu vi không đủ, là không thể kiến tạo động phủ dưới đáy biển.
Cho dù là Cổ Trần Sa hiện tại, muốn ở đáy biển kiến tạo ra động phủ cũng vẫn vô cùng khó khăn.
Chỉ có nhân vật như Cảnh Khưu, mới có thể làm được điều này.
Hiển nhiên Minh Cổ Thủy Phủ này là chủ nhân đã tử vong, bị bỏ hoang, sau đó bị Pháp Vô Tiên tìm được, vét sạch bảo bối. Hiện tại bản thân hắn trốn ở đây, mượn dùng trận pháp bên trong để tu luyện khôi phục thương thế.
Cổ Trần Sa tìm kiếm trong bí văn Tiên Đạo mình nhìn thấy, phát hiện trước mấy ngàn năm, đích xác có một tiên nhân tên là Minh Cổ, từng xuất hiện ở thời đại Võ Đế, nhưng ghi chép không nhiều lắm.
Rất nhiều tiên nhân đều không có tiếng tăm gì.
- Tốt lắm, Pháp Vô Tiên thăm dò chung quanh, cũng có chút bí mật, ta cứ vào xem, hiện tại thương thế của hắn nghiêm trọng, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ta, nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn luôn.
Thân hình Cổ Trần Sa nhoáng lên một cái, ẩn núp đi, âm thầm tiếp cận cửa Minh Cổ Thủy Phủ.
Cửa này có một đạo quang mang, ngăn cách nước biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận