Long Phù

Chương 1721: Uy năng của hệ thống (2)

Chương 1721: Uy năng của hệ thống (2)
- Thiên Địa Lão Tổ ngươi cũng có một chút năng lực, nhưng so với những Thiên Vương kia thì thật sự là quá mức nông cạn, tư cách vẫn còn chưa đủ. Tu vi chưa đủ, bản nguyên cũng chưa đủ, sự tính toán lại càng chưa đủ. Ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấu được những thứ ngươi đang dựa vào. Đầu tiên là dựa vào Đông Hoang Chi Tâm. Thứ hai, ngươi đã bí mật cấu kết với một số Thiên Vương khác. Thứ ba, ngươi thậm chí còn có một số bí mật nào đó, ví dụ như lời hứa với Địa Phủ. Thế nhưng hiện tại ta đã xuất hiện ở nơi đây, ngoại trừ Thiên Đế, không người nào dám tới đây cứu ngươi ngay trước mặt ta. Ngươi tin hay không? Mà ngươi cảm thấy bản thân ngươi đáng để Thiên Đế không màng nguy hiểm bị ta phát hiện mà tự mình ra tay cứu vớt ngươi sao?
- Uy năng của Đông Hoang, Tứ Hoang tụ tập, Tứ Hoang diệt sát, một kích giết địch.
Thiên Địa Lão Tổ cười lạnh một tiếng, lão ta căn bản không hề để ý tới những lời của Cổ Trần Sa. Ở sâu trong Vô Tận Chi Tâm, đột nhiên sản sinh ra bốn đạo nguyên khí. Bốn đạo nguyên khí này dây dưa với nhau, sau đó thời không hoàn toàn bị cố định lại rồi biến thành bốn loại màu sắc là thanh, hồng, hắc, bạch ngưng tụ thành lôi cầu, nhô lên cao rồi bao trùm lấy Cổ Trần Sa.
- Cổ Trần Sa, đây chính là Thần Lôi mà bản nguyên của Tứ Hoang đã tập hợp thành. Chỉ là ta đã tích lũy rất nhiều thời gian để đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, chẳng khác gì là Tứ Hoang Chi Lực đang tiến hành nghiền ép ngươi, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi!
Thiên Địa Lão Tổ này lại chuẩn bị ra tay đánh lén.
- Vậy sao? Quả nhiên nội tình phong phú, tích lũy bản nguyên của Tứ Hoang lâu như thế rồi hội tụ thành một kích với ý đồ giết chết ta sao? Hay là muốn làm trọng thương ta?
Trên đỉnh đầu Cổ Trần Sa xuất hiện một cái hồ lô. Hồ lô này hơi xoay tròn một chút, toàn bộ mọi thứ đều bị hấp thu một cách sạch sẽ.
Bản nguyên của Tứ Hoang này ngưng tụ thành Thần Lôi ngược lại chính là thuốc bổ của Cổ Trần Sa.
- Không tệ không tệ, Tứ Hoang Chi Lực quả thật là đại bổ, lại còn thêm cả tế tự được tích lũy hàng vạn năm của Thiên Địa Huyền Môn các ngươi, ta cũng vô cùng coi trọng, ngươi đã đánh lén ta vậy thì phải trả giá rất đắt. Thiên Địa Lão Tổ ngươi vốn đã chết, hiện tại được Cổ Thiên Sa phục sinh, ta cũng sẽ không giết chết ngươi bởi vì sau khi ngươi chết, nói không chừng sẽ lại được phục sinh, chỉ có giáng ngươi thành phàm nhân, tính mạng của ngươi vẫn tồn tại thì lúc đó ngươi mới biết được giá trị của mạng sống.
Trong đôi mắt Cổ Trần Sa đột nhiên xuất hiện rất nhiều phù văn. Phù văn này hợp thành một sợi dây thừng rất dài, dây thừng này giống như Long Nhất, trực tiếp buộc chặt về phía Thiên Địa Lão Tổ.
- Vô Tận Chi Tâm, Đông Hoang Chi Nguyên.
Thiên Địa Lão Tổ nhìn thấy đòn sát thủ của mình đều bị Cổ Trần Sa hóa giải rồi hấp thu, sắc mặt lão ta thay đổi không ngừng, thân hình kịch liệt nhảy lên, thời không trước mặt bị mở ra, sau đó lão ta dường như muốn chạy trốn, Vô Tận Chi Tâm kia ở phía dưới sức mạnh của lão ta đang thu nhỏ lại thành một trái tim nhỏ cỡ nắm tay, cũng muốn đi theo lão ta mà chạy trốn tìm đường sống.
Cổ Trần Sa đã thề nhất định phải có được Vô Tận Chi Tâm thì làm sao có thể để Thiên Địa Lão Tổ chạy trốn được chứ?
Những sợi dây thừng trong đôi mắt hắn hơi khuếch tán ra, ngay lập tức đan vào nhau rồi hóa thành vô số tấm lưới lớn, dày đặc chằng chịt thẩm thấu nhập vào sâu trong Thời Không Loạn Lưu. Thời Không Loạn Lưu giống như một hải dương cuồng bạo, bên trong có mạch nước ngầm mãnh liệt nhưng Cổ Trần Sa giống như một cái lưới đánh cá cực lớn, ở trong đó có thể vớt hết toàn bộ những tồn tại cường đại.
Thiên Địa Lão Tổ không phải là một con cá lớn đối với Cổ Trần Sa. Thế nhưng Vô Tận Chi Tâm lại là một con cá lớn thật sự. Nó cũng là một điểm mấu chốt cuối cùng để Cổ Trần Sa nhòm ngó Thiên Đế Đại Vị.
Cho nên lần này, hắn ngưng tụ Vô Long Tâm Pháp của mình thành một cái lưới lớn, phong tỏa tầng tầng lớp lớp vô số thời không, cho dù Thiên Địa Lão Tổ lại bỏ trốn thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, Thiên Địa Lão Tổ không biết đã chạy trốn bao xa ở trong Thời Không Loạn Lưu. Lão ta thậm chí xâm nhập cả vào bên trong Vũ Trụ Triều Tịch rồi dùng Vô Tận Chi Tâm để bảo vệ bản thân khiến cho Vũ Trụ Triều Tịch hung mãnh khó có thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với lão ta.
- Vô Tận Chi Tâm quả nhiên là tồn tại thần bí nhất bên trong Vô Tận 36 Bảo.
Tay Thiên Địa Lão Tổ nâng Vô Tận Chi Tâm lên:
- Tùy ý xuyên thẳng qua, trong nháy mắt, có thể mượn uy năng của Thiên Giới để đến bất kỳ nơi nào, bất luận kẻ nào đều không thể tạo thành tổn thương đối với ta.
- Vậy sao?
Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới.
- Cổ Trần Sa!
Thiên Địa Lão Tổ mãnh liệt ngẩng đầu lên, dường như lão ta phát hiện mình không biết từ lúc nào đã rơi vào một trong một cái túi lưới. Cái lưới này chỉ lớn bằng cỡ nắm tay rồi nó co rụt lại giống như một con cá bị mắc lưới. Bản thân lão ta cho rằng mình đã trốn được rồi nhưng trên thực tế lại bay vọt qua không biết bao nhiêu không gian rồi lọt trong lưới của Cổ Trần Sa.
Cái lưới này đã rơi vào trong tay Cổ Trần Sa rồi được đặt vào cùng một chỗ với Thủy Tinh Cầu Thể. Cổ Trần Sa hít vào một hơi, Vô Tận Chi Tâm trong tay Thiên Địa Lão Tổ rõ ràng đã bị hắn trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Sau khi cắn nuốt sạch sẽ Vô Tận Chi Tâm, dường như Cổ Trần Sa đã xảy ra biến hóa hoàn toàn mới nào đó. Hắn cũng không vội xử lý Thiên Địa Lão Tổ mà thân hình hắn khẽ rung lên rồi cũng bước chân vào sâu trong Thời Không Loạn Lưu:
- Tiên Chủ, ta đã có được toàn bộ trí nhớ mà ngươi sở hữu. Bây giờ ta sẽ đi vào bên trong Hỗn Độn cổ xưa trước mặt ngươi, tìm được thứ đồ vật còn sót lại của nền văn minh thời tiền sử và có được Thượng Đế Hệ Thống, sau khi có được hệ thống này. Tuy nhiên trước đó, ngươi vẫn nên cùng Thiên Địa Lão Tổ nói chuyện một chút rồi để cho hắn thần phục ta, Thiên Địa Huyền Môn với tư cách làm tấm gương mẫu mực, chính thức quy về Tĩnh Tiên Ty của ta. Bên trong toàn bộ Đông Hoang đều thuộc về Huyền Môn, cũng đều thuộc về Tĩnh Tiên Ty bọn ta. Nếu như ngươi có thể làm được điểm ấy thì ta sẽ trực tiếp đưa ngươi tăng lên tới cảnh giới Thiên Nguyên, cũng sẽ không huỷ bỏ tu vi của Cổ Hoán Sa, ngươi thấy thế nào?
- Cổ Trần Sa, chờ cho đến khi ngươi hàng phục được hệ thống còn sót lại của nền văn minh thời tiền sử thì nói sau. Ta có thể nói cho ngươi biết, di tích và hệ thống kia vô cùng lợi hại, cho dù là ngươi dùng tu vi hiện tại thì nhất định phải đình trệ tiến vào trong đó, một khi bị đình trệ thì Tĩnh Tiên Ty của ngươi sẽ mất đi ngươi tọa trấn, nhất định sẽ chia năm xẻ bảy và hoàn toàn bị chia cắt.
Tiên Chủ cảnh cáo.
- Việc này không cần ngươi phải lo lắng. Ngươi có thể nghĩ đến thì tại sao ta lại không thể nghĩ ra được?
Cổ Trần Sa mỉm cười.
(*): 天若有情天亦老 (thiên nhược hữu tình thiên diệc lão): đây là một câu thơ trong bài "Thiên Nhược Hữu Tình" ("Nếu trời có tình") của tác giả Tiêu Đường Đông Qua. Câu thơ này ý muốn nói trời mà có tình thì trời cũng già (ở đây tình là chỉ tình cảm bi thương).
(*): 深不可测 (thâm bất khả trắc): rất sâu không đo được; sâu không lường được; thâm sâu khó lường. Khi nói về con người thì ý chỉ người có tâm tư, mưu cơ sâu xa khó suy đoán, khó đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận