Long Phù

Chương 2019: Vương triều mạnh nhất (1)

Chương 2019: Vương triều mạnh nhất (1)
- Cổ Trần Sa, ngươi khinh người quá đáng.
Trương Tự Nhiên bị Cổ Trần Sa đuổi xuống khỏi ngai vàng của hoàng đế, hắn lập tức nổi giận và đột nhiên ra tay, bàn tay lại xuất hiện Nhân Gian giới nhỏ, công kích về phía Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa không thèm nhìn, phất tay một cái.
Nhân Gian giới nhỏ này lập tức bay trở lại, biến thành quả cầu trấn áp ở trên đỉnh đầu của Trương Tự Nhiên.
- Quỳ xuống.
Cổ Trần Sa nói ra hai chữ.
Ầm ầm!
Trương Tự Nhiên vô thức quỳ xuống, người này từng là chủ của Nhân Gian giới, bây giờ là hoàng đế Đại Nhân Triều, vậy mà lại quỳ xuống như thế.
- Ta không cam lòng.
Trương Tự Nhiên vừa muốn điên cuồng hét lên, nhưng sau đó đã nhìn thấy Pháp Vô Tiên biến thành đầu người thân cho, lập tức há hốc miệng.
- Đây là Pháp Vô Tiên. Sao hắn lại biến thành hình dạng này. Số mệnh của Pháp Vô Tiên đã không khác gì ta, chính vì vậy, ta mới có cảm giác cấp bách, muốn thống nhất hàng phục các Tổ này để chém giết Pháp Vô Tiên.
Trương Tự Nhiên đang gầm rú chợt ngừng lại.
- Các vị, ta chính là Cổ Trần Sa.
Ở trước mặt rất nhiều Tổ, còn có văn võ bá quan của Đại Nhân Triều, Cổ Trần Sa lại ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng của hoàng đế như thế:
- Ta chuẩn bị thống nhất Nhân Gian giới, mọi người đều phải thần phục ở dưới quyền ta, đây là chuyện không hề nghi ngờ, người không thần phục sẽ có kết quả như Pháp Vô Tiên và thần linh lớn, Thiên Đế, ngươi nói có đúng không?
Thiên Đế cung kính cúi đầu:
- Đúng vậy, Pháp Vô Tiên và thần linh lớn chắc chắn sẽ gặp phải hành hạ đau khổ nhất và tình cảnh vạn kiếp bất phục, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Các vị, nếu các ngươi không muốn gặp phải sự nhục nhã như Pháp Vô Tiên và thần linh lớn thì hãy nghe theo mệnh lệnh.
- Thiên Đế, ngươi là chí tôn vô thượng, không ngờ cũng khuất phục.
Đột nhiên, giọng nói của Vũ Đương Không lại từ trên người Ma Pháp Tổ truyền tới:
- Xem ra ngươi không chỉ không thể làm Thiên Đế, thậm chí còn không bằng một người bình thường, ngươi đã mất đi tự tôn nên có của mình. Từ nay về sau, ngươi không phải Thiên Đế uy danh hiển hách nữa, ngươi còn nhát gan hơn cả Pháp Vô Tiên.
Vũ Đương Không tức đến mức gần như liên tục rít gào.
- Thật sao?
Cổ Trần Sa chộp một cái, trên người Ma Pháp Tổ lập tức có một cái bóng bị kéo ra.
Cái bóng này ngưng tụ thành hình dáng của Vũ Đương Không, sau đó liên tục vặn vẹo, biến thành một con ngựa cái, nhưng cũng là đầu người thân ngựa.
- Vạn Tiên Sư biến thành một con ngựa, bây giờ ngươi biến thành một con ngựa, cả hai đều đi kéo xe cũng thích hợp.
Cổ Trần Sa quát:
- Ngọc Hoàn Lộ ở đâu?
- Có thuộc hạ.
Không gian mở ra, một chiếc xe xuất hiện ở trên đại điện. Con ngựa kéo chiếc xe này chính là Vạn Tiên Sư, nhưng hắn vẫn là hùng hùng hổ hổ. Chỉ là mỗi lần hắn mắng một câu, roi trên tay Ngọc Hoàn Lộ sẽ quất mạnh xuống.
Vút!
Trên người Vạn Tiên Sư lại lập tức da tróc thịt bong, thậm chí rất khó khép lại, phía trên còn truyền tới mùi hôi.
Vạn Tiên Sư đau đến mức liên tục kêu lên thảm thiết.
Còn thê thảm hơn năm đó hắn trói Ngọc Hoàn Lộ ở trên cây cột.
Hơn nữa, bây giờ Vạn Tiên Sư vĩnh viễn không có hi vọng được giải thoát.
- Lắp Vũ Đương Không vào trong xe, hai con ngựa kéo xe vẫn tốt hơn. Sau này ngươi đi dạo Nhân Gian giới, để cho tất cả cao thủ xem kết quả của việc không chịu thần phục.
Cổ Trần Sa trải qua biến hóa trăm ngàn năm vẫn rất bình tĩnh, thật sự bá đạo, cho mọi người một tín hiệu thuận ta thì sống chống ta thì chết.
- Vâng!
Trong chớp mắt, một sợi dây được đeo vào trên cổ Vũ Đương Không.
Vũ Đương Không đã bị để song song với Vạn Tiên Sư, thành ngựa kéo xe.
- Không!
Vũ Đương Không lại gào thét nhưng Ngọc Hoàn Lộ không hề khách sáo, trực tiếp quất một roi xuống. Vũ Đương Không đau đến mức lập tức rơi nước mắt.
- Các vị cảm thấy có thú vị không?
Cổ Trần Sa nhìn xung quanh:
- Từ hôm nay trở đi, Đại Nhân Triều sẽ không tồn tại nữa, thay vào đó là Đại Vĩnh Triều. Hơn nữa trong cả thiên địa chỉ có duy nhất Vĩnh Triều, bất kỳ thế lực nào khác đều chắc chắn phải tan rã. Nhân Gian giới thật sự thống nhất, kết thúc thời loạn này.
- Cổ Trần Sa ngươi... ngươi thật sự quá đáng.
Lúc này, một thần tử bước tới nói chuyện.
Thần tử này là một trong văn võ bá quan chứ không phải Tổ, mà là cao thủ Thiên Nguyên cảnh.
Hắn ăn mặc trang phục nhà Nho có khí chất tao nhã, khí chất thư sinh lộ ra, tất nhiên rất có phong độ.
- Ly Nho Tử, không thể nói bậy.
Lúc này Trương Tự Nhiên đã hiểu, thế lực Cổ Trần Sa là không thể đỡ, nhìn thấy thần tử từng là thuộc hạ của mình đứng ra nói chuyện, hắn lập tức vô cùng hoảng sợ.
- Nhân Tổ, ngươi vốn là hoàng đế, bây giờ lại bị đuổi xuống khỏi ngai vàng, nhưng ngươi cần phải tranh luận theo lý. Nho Môn chúng ta chú ý chính là đại nghĩa, bây giờ Cổ Trần Sa này thật sự quá đáng, giết người thì đầu rơi xuống đất thôi, muốn giết cứ giết, không ngờ lại sỉ nhục người khác như thế. Đây cũng không phải là nhân nghĩa của bậc quân vương, muốn dùng loại thủ đoạn này tới quản lý cả Nhân Gian giới à? Sao có thể chứ? Nho Môn chúng ta là người đầu tiên không đáp ứng.
Ly Nho Tử này nói.
- Đây là ai thế?
Cổ Trần Sa cố ý hỏi Trương Tự Nhiên.
- Hồi bẩm bệ hạ.
Trương Tự Nhiên thấy kết quả của Vũ Đương Không, Pháp Vô Tiên, thần linh lớn, lại thấy được Vô Tổ Cổ Hoa Sa và Thiên Đế cúi đầu xưng thần, biết nếu mình quật cường tiếp thì sợ rằng kết quả càng thê thảm hơn cả Pháp Vô Tiên, vì vậy nhanh chóng chuyển đổi vai diễn:
- Ly Nho Tử này chính là đệ tử của Nho Tổ, xuống núi để trợ giúp Đại Nhân Triều, làm người công bằng chính trực, tuân theo chính đạo của Nho Môn, đã làm không ít chuyện cho Đại Nhân Triều.
- Vậy ngươi nói, nên xử lý người này thế nào?
Cổ Trần Sa hỏi Trương Tự Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận