Long Phù

Chương 1937: Nội gián xuất hiện (1)

Chương 1937: Nội gián xuất hiện (1)
Văn minh của Vô Long Tâm Pháp này trực tiếp vây Cổ Đạo Tiên vào bên trong đó.
Cổ Đạo Tiên cảm giác như tất cả tu vi và ý chí của mình đều bị nén lại, tựa như bị phong ấn.
- Cổ Trần Sa, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn phong ấn Chân Linh của ta, để ta chuyển thế đầu thai rồi có được ký ức mới, bồi dưỡng ra tình cảm và ý tưởng mới cho ta. Chờ đến khi ta thức tỉnh lại thì để tư duy cũ và mới của ta va chạm lẫn nhau rồi cùng tan rã, sau đó từng bước từng bước một khiến cho tâm linh của ta chịu đầu hàng?
Cổ Đạo Tiên càng ngày càng sợ hãi.
- Đúng vậy, ngược lại trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ đó.
Cổ Trần Sa gật đầu tán thưởng:
- Bây giờ ngươi đã bị ý niệm đáng sợ xâm lấn, cho dù ta có giáo hóa ngươi như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích. Vậy nên ngươi chỉ có thể tự mình chiến thắng chính mình. Ta phong ấn suy nghĩ và ý chí hiện tại của ngươi, một lần nữa cho ngươi đầu thai chuyển thế, trải qua đủ loại hoạn nạn, hiểu được chỗ tốt trong Vô Long Tâm Pháp của ta thì tất nhiên sẽ sinh ra cảm xúc chống lại cái ý niệm đáng sợ kia. Đây sẽ là một nhân cách hoàn toàn mới của ngươi. Nếu như một lần không thành thì chuyển thế lần hai, rồi lần ba, chuyển thế cả trăm ngàn lần. Mỗi một lần sinh ra đều sẽ là một nhân cách hoàn toàn mới, tất cả đều sẽ đối kháng lại với ý chí đáng sợ kia. Một ngày nào đó sẽ nước chảy đá mòn (*), đi lên Vô Long Chi Đạo, cảnh giới tâm linh tự do tự tại. Đây là ta đang cứu vớt ngươi, cũng không phải diệt sát ngươi, điểm này ngươi ngược lại phải hiểu rõ. Ta sẽ không giết người mà chỉ cứu người thôi, đương nhiên đôi khi trong mắt các ngươi, việc cứu người của ta chính là giết người, đó là do các ngươi không hiểu được mà thôi.
(*) Nước chảy đá mòn: kiên trì nhẫn nại thì cuối cùng sẽ gặt hái được thành quả.
- Cổ Trần Sa, ngươi đừng mơ tưởng rằng sẽ dùng thủ đoạn này để mài giũa lại ý chí của ta.
Trong long Cổ Đạo Tiên đang vô cùng khủng hoảng.
Trên thân thể hắn ta rõ ràng đang hiện lên từng lớp ánh sáng màu đen, muốn ngăn cản sự áp chế và phong ấn của Cổ Trần Sa.
Đáng tiếc là bây giờ Cổ Trần Sa không sử dụng phân thân mà chính là bản tôn.
Bản tôn của Cổ Trần Sa vô cùng mạnh, vượt xa hơn những gì mà Cổ Đạo Tiên và Thiên Đế tưởng tượng. Hắn thúc giục Vô Long Tâm Pháp dần dần áp chế Cổ Đạo Tiên thành một cái chấm đen nhỏ như hạt vừng. Bên trong chấm đen đó có chứa Âm Dương Tạo Hóa, Sinh Diệt Vô Thường, Đại Đạo Luân Chuyển, Nhật Nguyệt Càn Khôn, gần như là cái gì cũng đều có. Trong đó có một vài chỗ vi diệu thậm chí còn không thua kém hơn Vô Long Tâm Pháp của Cổ Trần Sa là bao.
"Ý niệm đáng sợ kia đúng là có chút lợi hại, may là nó vẫn chưa ngưng tụ thành hình thể, nếu không thì đến mình cũng không phải đối thủ của nó. Có điều hiện tại mình cũng đã thu được ít nhiều tin tức, nếu sau này nó thật sự xuất hiện thì vẫn sẽ có một vài thủ đoạn để chống lại, không đến mức phải thất bại thảm hại."
Cổ Trần Sa nhìn cái điểm đen nhỏ bằng hạt vừng đang không ngừng giãy giụa, hắn vận chuyển Vô Long Tâm Pháp tựa như thấy được một vài thứ mình muốn ở bên trong, đó là cảnh giới Bất Hủ tầng thứ chín, Vô Bất Hủ.
Hiện tại, Cổ Trần Sa cũng thuộc cảnh giới Bất Hủ tầng thứ tám – Vĩnh Bất Hủ, cao thâm hơn Thiên Đế nhiều lắm. Hắn đã bước được một nửa chân vào cấp độ Vô Bất Hủ rồi, chỉ còn kém một tí nữa là có thể hoàn toàn tiến hẳn vào cảnh giới này.
Nhưng chính là bởi vì như thế mà tầm mắt của hắn được mở rộng hơn rất nhiều, hắn biết rõ Bất Hủ tầng thứ chín Vô Bất Hủ chỉ sợ cũng không phải điểm cuối, cảnh giới chính thức vẫn còn ở phía sau.
Bất Hủ còn có tầng thứ mười.
Tuy nhiên cũng không ai biết tầng thứ mười tên gọi là gì, Cổ Trần Sa cũng không nghĩ ra được, bởi vì thứ này dùng bất kỳ cái tên nào đặt cho thì cũng không thích hợp lắm.
Không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được loại cảnh giới này, thậm chí là linh hồn cũng không thể cảm ngộ được sự vĩ đại của nó, bất luận là câu văn hay hình ảnh hoa mỹ nào cũng không thể miêu tả được một phần tỷ của loại cảnh giới này.
Đây chính là cảnh giới phía sau Vô Bất Hủ.
- Cổ Trần Sa, ngươi lại dám phong ấn ta?
Đột nhiên, bên trong điểm đen như hạt vừng kia bỗng bộc phát ra âm thanh bén nhọn và khí tức vô cùng mạnh mẽ, giọng nói này rõ ràng không phải của Cổ Đạo Tiên mà là một người khác.
Giọng nói này chính là của cái ý chí đáng sợ kia.
- Cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện rồi, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi đấy.
Cổ Trần Sa tiếp tục phong ấn:
- Tuy nhiên ngươi căn bản không có khả năng xuất thế, bây giờ thậm chí là hình thể mà ngươi còn không có, chỉ là một luồng ý chí mà thôi. Ngươi đã dựa vào bản năng của chính mình mà xâm lấn vào người của một số sinh mệnh cường đại, lợi dụng bọn hắn để làm một số việc.
- Cổ Trần Sa, cho dù ngươi có làm phai mờ đi luồng ý chí của ta thì ta vẫn còn có rất nhiều ý chí khác tuôn ra ào ào, vậy nên luồng ý chí này của ta, ngươi không có khả năng làm mài mòn nó được đâu.
Giọng điệu của cái ý chí đáng sợ kia càng thêm bén nhọn:
- Nếu như bây giờ ngươi chịu buông luồng ý chí này của ta ra thì sau này ta sẽ để ngươi hưởng thụ đại vị. Còn nếu như ngươi vẫn chấp mê bất ngộ (*) thì chờ ta hoàn toàn xuất thế rồi, ngươi nhất định sẽ vạn kiếp bất phục (**), kết cục sẽ vô cùng thê thảm, chết không có chỗ chôn.
(*) Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
(**) Vạn kiếp bất phục: đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu một lần trong đời ví như tính mạng con người.
- Xem ra ngươi đến Nhân Gian Giới cũng không học được một ít tri thức gì cả, nói qua nói lại cũng chỉ là uy hiếp, thật giống như đứa trẻ con vậy.
Cổ Trần Sa nở nụ cười:
- Nếu ngươi muốn hoàn toàn xuất thế thì vẫn còn thiếu chút thời gian đấy, ta chỉ muốn nghiên cứu ý chí này của ngươi để tìm hiểu ra được Huyền Cơ căn bản mà thôi. Đến lúc đó, ngươi vừa xuất thế thì ta sẽ phong ấn ngươi lại, khiến cho ngươi không có cách nào làm loạn được nữa.
- Nổ tung!
Cái ý chí đáng sợ kia dường như không muốn nói thêm gì với Cổ Trần Sa nữa, nó phát ra một tiếng tựa như ngọc thạch đang muốn nổ tung, triệt để hủy diệt đi luồng ý chí này, không cho Cổ Trần Sa tiếp tục nghiên cứu nữa.
- Làm sao có thể dễ dàng như vậy được.
Giờ khắc này, Cổ Trần Sa đã tính trước kỹ càng cả rồi.
Vô Long Tâm Pháp của hắn lại lần nữa phát uy, tuôn ra từng đợt sóng thủy triều và hoàn toàn áp chế vụ nổ này lại.
Tuy nhiên, đúng lúc này thì dị biến đột nhiên sinh ra.
Ù...
Bên trong Vĩnh Giới, Vô Long Chi Khí chấn động, một tia sáng phóng thẳng lên trời, sau đó nhanh chóng khuếch trương ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận