Long Phù

Chương 294: Bảo tháp thần diệu (2)

Chương 294: Bảo tháp thần diệu (2)
Hắn biết Thánh Nhân trời sinh khủng bố cỡ nào, Pháp Vô Tiên chính là ví dụ.
Kỳ tài cái thế hắn cũng biết lợi hại, Long Tại Phi là kỳ tài cái thế, trước mắt tu hành bất luận quyền pháp gì cũng vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ), suy một ra ba, thời điểm mới gặp còn không phải Đạo cảnh, tu luyện mấy tháng, tuy nói đạt được rất nhiều tài nguyên, lại hấp thu Huyền Vũ chi khí, nhưng cũng nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, đã đến Đạo cảnh tam biến, rất có thể mấy ngày nữa chính là Đạo cảnh tứ biến.
Triều đình phân chia tư chất là ngu phu, hơi có tư chất, tư chất trung đẳng, tư chất thượng đẳng, thiên tài, kỳ tài cái thế, Thánh Nhân trời sinh, Thiên Mệnh chi tử.
Cổ Trần Sa cũng có nghiên cứu, ví dụ như ngu phu, để cho hắn học tập một bộ quyền pháp trụ cột, làm sao cũng học không được, người cũng sẽ rất lười, sợ chịu khổ, đây là vấn đề tính cách, coi như cho hắn ăn đan dược, phạt mao tẩy tủy, lực lượng tăng cường, cũng sẽ không có thành tựu quá lớn.
Nếu hơi có tư chất, học tập quyền pháp và đọc sách sẽ nhanh hơn rất nhiều, võ học hơi thâm ảo cũng có thể luyện thành da lông.
Mà tư chất trung đẳng thì tính cách hơi thông minh, dù sinh ra bình thường, cũng có khí chất bất phàm, loại người này ở đâu cũng có thể trở nên nổi bật, đọc sách có thể đậu tú tài, cử nhân, buôn bán có thể thành phú hào, luyện võ có thể thành Đại Sư, thậm chí Tông Sư.
Tư chất thượng đẳng càng tốt, những người này tụ tập thiên địa linh tú mà thành, tính cách không lay chuyển được, làm cho người ta vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải bình thường, chỉ cần cố gắng tu hành, nhất định có thể thành tựu Đạo cảnh.
Thiên tài thì không cần nói, trời sinh ưu tú, phóng đãng không bị trói buộc, nhưng kinh thái tuyệt diễm, vô luận ở thời đại nào cũng có thể truyền lưu thiên cổ, tông môn tiên đạo phát hiện được loại người này, nhất định sẽ thu vào tông môn, chỉ cần hơi dạy dỗ, thành tựu không thể hạn lượng.
Kỳ tài cái thế thì mấy trăm năm mới có một, một khi xuất hiện nhất định long trời lở đất, rất nhiều chỗ lợi hại không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, tông môn tiên đạo đau khổ tìm tòi, cũng chưa hẳn tìm được một người, này thuộc về có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Thánh Nhân trời sinh thì tụ tập thiên địa đại vận mà sinh.
Đan dược có thể cải biến tư chất, trước mắt Cổ Trần Sa phát hiện hai loại, thứ nhất là Hổ Lang Đan, ngu phu dùng có hổ lang chi lực, còn có tính cách hổ lang, chẳng khác gì đổi thành tư chất trung đẳng.
Cổ Trần Sa chính là tư chất trung đẳng.
Trừ cái đó ra, còn có Thất Thánh Luyện Tâm Đan, có thể làm cho người thông minh, bất quá tính cách còn thiếu hụt, ví dụ như lười biếng, sợ chết, không ngừng vươn lên, lỗ mãng... những thứ này lại không thể cải biến.
Nhưng hiện tại, Bảo Minh Nhi lại nói, long khí còn lợi hại hơn Hổ Lang Đan, trực tiếp làm cho người ta trở thành thiên tài. Đây là lợi hại như thế nào?
Thiên tài cũng không phải thể hiện ở tu hành, mà hiểu rõ thế sự, thông minh tài trí, các phương diện đều làm tốt nhất.
Cổ Trần Sa nghĩ nghĩ, mình vận dụng Hóa Long Tháp, đào tạo ra long khí, đưa vào trong cơ thể năm nghìn binh sĩ, vậy những binh lính kia trở thành thiên tài, thậm chí kỳ tài cái thế, chỉ sợ không ra mấy chục năm, thế lực của hắn sẽ vượt qua những Thánh Nhân thế gia kia cũng không phải không được.
Bất quá đây cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, Hóa Long Tháp còn không thể nào làm được điểm ấy.
- Đáng tiếc, tuy ngươi kích hoạt Hóa Long Tháp, thai nghén ra long khí rất mỏng manh, nếu muốn để tư chất một người hóa thành thiên tài, tối thiểu phải mười năm. Đương nhiên, cũng do tu vi của ngươi không đủ, lại không biết thủ pháp, rất khó triển khai năng lực chính thức, cũng không thể khiến cho tháp này tiến giai.
Bảo Minh Nhi yêu thích không buông tay.
- Mấy chục năm nuôi dưỡng được một thiên tài cũng rất giỏi, phải biết coi như là Thánh Nhân thế gia nghìn năm, muốn có thiên tài cũng rất khó.
Cổ Trần Sa thúc giục Nhật Nguyệt Luyện, Hóa Long Tháp mãnh liệt thu nhỏ lại, lần nữa nhét vào trong miệng.
Đến trong miệng, hắn nghĩ nghĩ, cũng không nuốt vào đan điền, mà đưa vào Nhật Nguyệt Tế Đàn.
- Ngươi còn rất cẩn thận.
Bảo Minh Nhi cười cười:
- Bất quá bảo bối như thế không nên dễ dàng lộ ra ngoài ánh sáng, mặc cho là ai cũng nổi lòng cướp đoạt, mặc dù ngươi dùng tâm huyết tế luyện bảo vật này, nhưng thực lực yếu kém, gặp phải cao thủ tùy tiện có thể xóa đi lạc ấn.
- Này cũng không sợ.
Cổ Trần Sa nói:
- Pháp luật triều đình còn đó, mạnh mẽ đoạt pháp bảo của Quận Vương, dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát được.
- Chuyện này ở trước kia chỉ là chuyện cười, nhưng hiện tại cho dù là Thần cũng không dám có động tác.
Bảo Minh Nhi chấp nhận.
- Tiên Tử có thể làm lão sư của ta, truyền thụ ta thuật luyện bảo được không?
Cổ Trần Sa lấy ra một viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan:
- Đan này xem như trả thù lao, kính xin Tiên Tử mở phân viện ở chỗ ta.
- Có đan này làm thù lao, ta tự nhiên khó mà từ chối.
Bảo Minh Nhi nhận lấy:
- Ta có thể truyền thụ cho ngươi thuật luyện bảo một năm.
- Đa tạ.
Cổ Trần Sa thi lễ.
- Mỗi ngày giữa trưa, ta sẽ tới nơi này truyền thụ cho ngươi hai canh giờ.
Bảo Minh Nhi nói xong, thân hình bay ra ngoài, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Cổ Trần Sa nhìn bóng lưng của nàng, mi tâm có chút nhíu lại, bằng vào trực giác, hắn cảm thấy nàng này giống như có mục đích khác, thân phận thần bí, không gian như Lạc Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận