Long Phù

Chương 2280: Tân Chí Tôn (2)

Chương 2280: Tân Chí Tôn (2)
- Không biết sau này, Lục Lâm Bang chúng ta sẽ đi đâu về đâu đây?
- Hahaha, những tên mọt sách Sĩ Lâm thật là vô dụng, biết gì về trị quốc trị thiên hạ chứ, đều là nói lung tung thôi. Tu sĩ thì lại có sức mạnh dời sông chuyển núi chỉ trong chớp mắt, những tên mọt sách kia sao co thể sánh bằng được chứ? Chẳng qua là tu sĩ chưa muốn giết mấy tên thư sinh Sĩ Lâm vì sợ dính phải nhân quả thôi. , Thế nên bây giờ cần tính toán thời gian, mượn dao của đám người giang hồ như chúng ta, chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội này thì sẽ có thể một nước lên mây. Đương nhiên cũng vẫn phải phòng bị triều đình và mấy tên tu sĩ kia.
- Chúng ta chỉ cần được lòng các tu sĩ, đạt được Tu Chân Pháp Môn, nói không chừng ta còn được trường sinh đó.
Tiếng nói của mấy tên giang hồ xa dần.
Vào lúc này, Tân Khoa Tiến Sĩ tên Hạ Minh say xỉn bước ra khỏi quán.
Hôm nay, hắn ta đã trực tiếp đứng trước mặt Hoàng Đế mà nói rằng những tu sĩ thần thông qua đại kia là yêu nhân ngay trên triều, hắn ta quyết tâm muốn trục xuất bọn chúng, và đương nhiên, hắn ta không sợ chết.
Cũng may là Hoàng Đế cũng không trách hắn ta, chỉ đuổi hắn ta ra ngoài mà thôi, cũng không có giáng chức, không hỏi tội hắn ta. Điều này có nghĩa là Hoàng Đế đã không thể tước bỏ các học giả và Sĩ Lâm, nhưng cũng không muốn đắc tội với các tu sĩ.
Hạ Minh đi đến một con hẻm nhỏ, hắn ta không ngừng nôn mửa do uống quá nhiều rượu kém chất lượng. Đúng lúc này, một người xuất hiện trước mặt hắn ta. Người này chính là một tên tu sĩ đã mê hoặc quân vương trong triều đình.
Tên tu sĩ này cũng là một người trẻ tuổi.
Hắn nhìn Hạ Minh một cách khinh thường.
- Yêu nhân, ngươi đến giết ta ư? Chó cũng có gan ra phết.
Hạ Minh lập tức tỉnh táo lại.
- Hôm nay, ngươi dám ngang nhiên mê hoặc Hoàng Thượng ngay trên triều. Ngươi chính là quốc tặc. Nếu ta có dao trong tay thì ngươi chết chắc rồi.
- Đồ ngu xuẩn, không biết lượng sức.
Tu sĩ trẻ nhìn Hạ Minh:
- Chỉ cần ta búng tay là đã có thể giết chết ngươi hàng vạn lần, khiến ngươi chết dở sống dở. Nhưng ta có thể cân nhắc lại, nếu ngươi quỳ xuống, tạ lỗi trước ta, tham gia cùng ta, ta không những sẽ không giết ngươi, ngược lại còn truyền cho ngươi Vô Thượng Thần Thông khiến ngươi trường sinh bất tử, cho ngươi sức mạnh cực đại.
- Yêu nhân, ngươi muốn giết thì giết đi, lắm lời làm gì?
Hạ Minh chửi rủa:
- Ta là thư sinh, cho dù ta có chết cũng không khuất phục trước tên yêu nhân như ngươi đâu. Hôm nay ngươi giết ta, ngươi không sợ triều đình và dân chúng sẽ chấn động ư? Kế sách của yêu nhân các người sao mà thành công được đây?
- Thật là ngu xuẩn, quá ngu xuân.
Tu sĩ trẻ lắc đầu:
- Đối với bọn ta mà nói, cả cái Đại Hi Triều cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Bá Chủ trong Sơn Môn của bọn ta chỉ thổi nhẹ một hơi thôi là cả triều đình nhà ngươi, thậm chí là cả đại lục này đều biến thành tàn tro, ngươi căn bản không hề biết uy phong của bọn ta.
- Yêu nhân, đám các ngươi là yêu ma, làm nhân dân khổ sở, phá hoại trật tự, ở trước mặt các ngươi, nhân sĩ và đạo đức chẳng đáng một đồng. Ta nguyền rủa các người, ông trời sẽ không tha cho các ngươi đâu.
Hạ Minh vẫn lớn chửi vào mặt tu sĩ:
- Ông trời á? Ông trời cũng không làm gì được ta cả.
Tu sĩ trẻ nói:
- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện, đám học giả sĩ lâm các ngươi dám phản đối ta thì ta cũng sẽ giết sạch.
Đột nhiên, tu sĩ trẻ tóm lấy Hạ Minh và bay thẳng lên không trung. Hạ Minh chỉ cảm nhận được sinh mạng của mình đang mất đi từng chút một. Vào lúc này, đột nhiên hắn ta cảm thấy hoảng hốt, hắn ta nhìn thấu sâu thẳm trong hư không, từng chút tinh hoa đang rơi xuống, chui ngay vào trong Thức Hải của hắn ta. Đột nhiên, hắn ta lại cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
- Yêu nhân, ngươi chết đi.
Hạ Minh thuận miệng mắng một câu, câu mắng chửi rất có khí lực.
Bùm!
Đột nhiên, tu sĩ trẻ này đã tử vong tại chỗ mà không thể có điềm báo nào, tất cả sinh mệnh, khí tức đều mất đi, cứ như thể hắn đã bị Hạ Minh mắng đến chết vậy.
- Chuyện gì thế này?
Hạ Minh đầy hoài nghi, hắn ta đáp xuống đất
- Ta bảo hắn chết thì hắn chết à? Còn nữa, tuổi thọ của ta...
Trong Thức Hải của hắn ta vẫn tồn tại Hư Nghĩ Diện Bản, nhưng nhìn vào số liệu tuổi thọ đang hiển thị tuổi thọ của hắn ta đã đạt đến hơn nghìn tỷ năm rồi.
- Rốt cục ta bị sao thế này?
Hạ Minh không rõ bản thân đã xảy ra chuyện gì:
- Bây giờ có người chết rồi, thế lực sau lưng tên tu sĩ này rất lớn, nếu liên lụy đến ta thì nguy to rồi. Đây chỉ là tai nạn thôi, thậm chí đám tu sĩ kia sẽ gây khó cho Sĩ Lâm bọn ta, ta phải phi tang xác của hắn, giấu thật kĩ mới được.
Ý nghĩ trong tâm trí hắn ta bỗng thành hiện thực, khi hắn ta vừa nghĩ về việc giấu xác thì thi thể của tên tu sĩ kia dường như đã biến mất không thấy đâu nữa, trở thành hư vô, không hề có chút dấu vết nào. Dường như mọi thứ trên thế giới bây giờ đều vận hành theo ý nghĩ hắn ta vậy, hắn ta muốn cái gì là được cái đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận