Long Phù

Chương 1640: Thiên cơ bị ẩn giấu (1)

Chương 1640: Thiên cơ bị ẩn giấu (1)
Dựa vào thủ đoạn của Tĩnh Tiên Ty thì chỉ cần là ở trong phạm vi Vĩnh Triều, đừng nói là người cho dù là một con bọ chét thì bọn họ vẫn có thể bắt nó chui ra, nhưng manh mối lớn như Tấn Môn Thiên Vương lại không thể tìm ra được vậy thì chắc hẳn việc này đã lộ ra vài phần thần bí.
- Thiên cơ bị ẩn giấu đi.
Cổ Trần Sa suy tư một lúc rồi mãi sau hắn mới chậm rãi mở miệng.
- Chắc chắn Tấn Môn Thiên Vương và Hồng Hoang Long Môn ở ngay trong triều đình dân gian của chúng ta, chẳng qua là đã bị một bí pháp nào đó lẫn lộn với thiên cơ nên chúng ta khó có thể tìm ra được, cho nên việc này phải thu nhỏ phạm vi để từ từ tìm kiếm.
- Thời gian bây giờ đối với chúng ta mà nói là vô cùng gấp gáp vì Thiên Đế xuất thế đã đến vô cùng gần rồi, nếu như hắn xuất thế sẽ lập tức nắm Thần Châu Chi Tâm như vậy tất cả chúng ta sẽ rơi vào thế hạ phong.
Văn Hồng mở miệng nói.
- Ở bên kia ta đã nắm giữ một nửa quốc thổ và thần dân của vương triều Đại Uy nhưng đã bị chống lại. Tình hình sau này sẽ rất khó để tiếp tục vì Cốc Họa lại biến thành Tai Nạn Thiên Vương, hắn ta còn nắm giữ cả Hải Hoang Chi Tâm như vậy hắn ta chẳng những khống chế được cục diện mà còn có thể tiến hành phản công nữa. Bất cứ lúc nào hắn ta cũng có thể đối phó với các quốc đảo lớn nhỏ của chúng ta.
- Vương triều Đại Phần và Phần Tận Đại Lục ở bên đó cũng đã bị Đại Phần Thiên Vương và Nhật Nguyệt Chi Chủ Cổ Thiên Sa tấn công, dù sao Phần Tận Đại Lục cũng có hàng mấy ngàn triệu dân cư nên bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể có được Tế Tự Chi Lực cường đại, hai người đó cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Lâu Bái Nguyệt nói.
- Những điều này chúng ta đều có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.
Gia Cát Nha nói.
- Tiểu Hồng Mông Thụ của chúng ta cũng có đủ năng lượng để mở ra Truyền Tống Môn từ nơi này tới bên trong Phần Tận Đại Lục, hơn nữa Tam Công Bát Hầu và Phương Lâm đều thôi động bí pháp và dùng vận số, Vô Tận Chi Bảo của chính mình để thoát khỏi nhiệm vụ mà mình bị Thiên Đạo trói buộc, từ giờ về sau nhất mã bình xuyên (*) không còn gì có thể ràng buộc bọn họ nữa.
- Cũng được, ta có thể giúp bọn họ một lần.
Cổ Trần Sa nhìn thấy ở sâu bên trong Tiểu Hồng Mông Thụ có Tam Công Bát Hầu và Phương Lâm đang thôi động sức mạnh của bản thân, vận dụng thủ đoạn của Tĩnh Tiên Ty để bắt đầu chặt đứt một phần đường nét nào đó trong vận mệnh.
Nhưng mà thực lực của bản thân bọn họ còn lâu mới có thể đạt tới cảnh giới như Văn Hồng, cho nên khi bọn họ muốn thoát khỏi ràng buộc của bản thân với Vô Tận Chi Bảo cũng không được dễ dàng cho lắm.
- Có người từ quan về quê, có người lại đêm tối đuổi khoa trường, còn có người liều mạng vì muốn lấy được Vô Tận Chi Bảo, người khác lại bỏ qua bảo vật này.
Cổ Trần Sa gảy ngón tay một cái rồi bỗng có mười hai vệt sáng bay ra ngoài, những vệt sáng phân biệt này rơi vào trên đỉnh đầu của Tam Công Bát Hầu và Phương Lâm.
Răng rắc!
Dường như nó đã cắt đứt một mối liên hệ sâu xa nào đó nên trời cũng tức giận rồi, trên Tiểu Hồng Mông Thụ cũng được bao phủ bởi một tầng kiếp số.
- Kiếp số sao?
Cổ Trần Sa liên tục cười khẩy.
- Bây giờ kiếp số có thể làm khó được ta sao? Cho dù là Thiên Đế cũng phải giấu giấu giếm giếm mà đứng lên, nếu như bị ta phát hiện thì sẽ không tránh khỏi sự bắt giữ của ta đâu.
Hắn phất tay một cái, bỗng nhiên có rất nhiều kiếp số bên trên Tiểu Hồng Mông Thụ đều bị Thần Châu Hồ Lô hấp thụ tất cả vào bên trong.
Ầm ầm ầm!
Lúc này, trên người Tam Công Bát Hầu và Phương Lâm có mười hai món Vô Tận Chi Bảo bay ra rồi tạo thành một cầu vồng óng ánh, hoa mỹ mà cầu vồng này bay lượn giống như đang muốn thoát khỏi Tiểu Hồng Mông Thụ, bay về bốn phương tám hướng để đi tìm chủ nhân mới.
Đây là thiên mệnh.
Tam Công Bát Hầu buông tha cho thiên mệnh của chính mình, Vô Tận Chi Bảo cũng lập tức bỏ qua bọn họ để lại tiếp tục đi tìm kiếm người thừa kế mới, người kế thừa đạo nho chính thống trong tương lai của Thiên Đình.
Đáng tiếc rằng Cổ Trần Sa có mặt ở nơi này.
Cổ Trần Sa lại vỗ vào Thần Châu Hồ Lô một lần nữa.
Một luồng hào quang từ bên trong hồ lô đó bay ra, hào quang ấy bao vây mười hai món Vô Tận Chi Bảo lại rồi lôi kéo mãnh liệt, mấy món Vô Tận Chi Bảo cứ việc giãy giụa nhưng tiếc rằng lại chẳng có tác dụng gì vì cuối cùng chúng vẫn bị lôi vào bên trong Thần Châu Hồ Lô, sau đó lắng xuống.
Ầm ầm!
Bên trong Thần Châu Hồ Lô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vào lúc này, Đấu Nhất Vũ ở bên trong Thần Châu Hồ Lô mới hoảng sợ phát hiện rằng khi Vô Tận Chi Bảo kia rơi vào Thần Châu Hồ Lô lại bắt đầu hòa tan, chúng làm cho Chân Thần Châu càng thêm phong phú và có được khí tức của Trung Thổ Thần Châu chân chính ở bên ngoài.
- Trong tương lai thì Trung Thổ Thần Châu sẽ là Thiên Đình mà ngươi lại sáng lập ra một cái Chân Thần Châu ở bên trong Thần Châu Hồ Lô, ý ngươi là ngươi muốn tranh đấu với Thiên Đế sao?
Đấu Nhất Vũ hỏi.
- Không sai, trên thực tế thì Trung Thổ Thần Châu không phải là một Thần Châu chân chính, Thần Châu lý tưởng chân chính, Thần Châu hoàn mỹ, Thần Châu chân chính là ở trong lòng chúng sinh, Thần Châu được sản sinh ra từ trong tâm của chúng sinh thì mới là Thần Châu chân chính, Thần Châu không thuộc về Thiên Đình mà thuộc về chúng sinh. Tương lai là sai lầm mà bên trong thiên địa không cần có sự tồn tại của thứ nhỏ bé như Thiên Đình. Đấu Nhất Vũ à, ta không thể giết ngươi, hơn nữa ta còn muốn cho ngươi chứng kiến Thần Châu trong lòng chúng sinh là như thế nào. Trong tương lai, chúng sinh đều có thể vào bên trong Thần Châu học tập và quan sát, cho nên Thần Châu là một lý tưởng không tỳ vết hay nói cách khác nó có thể cung cấp tinh hoa tri thức cho chúng sinh học tập. Đó mới chính là Thần Châu ta cần mà không phải là một Thiên Đình cao cao tại thượng chỉ cai quản, áp bách chúng sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận