Long Phù

Chương 2261: Chuyển thế (1)

Chương 2261: Chuyển thế (1)
Lần này, Chu Khâm đã bị bức đến mức phải liều mạng chiến đấu rồi, thực ra thì hắn ta không liều mạng cũng không được, bởi vì không liều thì sẽ bị Tần Quang làm trọng thương, đến lúc đó thì vẫn phải chết, còn không bằng bây giờ cứ liều mạng giết chết và luyện hóa Tần Quang, vậy thì còn có thể bù đắp tổn thất của bản thân.
Tần Quang thực sự quá điên cuồng, đối với đứa nhóc không biết trời cao đất rộng này, Chu Khâm cũng chỉ có thể giết chết ngay lập tức, cho hắn ta biết mùi lợi hại.
Cái chuông cổ bằng đồng kia được tạo thành do sự ngưng tụ từ tinh hoa mạnh nhất trong sự sống của hắn ta, cùng với Áo Nghĩa và chân lý cao nhất. Một khi chiếc chuông đồng này được mang ra cúng tế thì sẽ có thể cuốn quét cả chư thiên, hủy diệt vũ trụ, trùng sinh tàn phá vũ trụ hàng trăm triệu lần trong tích tắc, sở hữu sức mạnh thật không thể tưởng tượng nổi. Đây chính là pháp bảo vô thượng tung hoành tương lai của hắn ta, không ai có thể đánh bại.
Tần Quang hét lớn:
- Chu Khâm, ta đã sớm biết ngươi sẽ hiến tế chuông đồng rồi, nhưng dựa vào cái đồ đồng nát vụn này mà cũng muốn đối phó với ta sao? Thật là một suy nghĩ viễn vông! Ta cho ngươi biết, tất cả các thủ đoạn của ngươi đều là sai lầm cả. Tất cả những việc ngươi cần làm đều là đang may trang phục cưới cho ta mà thôi. Ta sẽ thôn phệ ngươi, làm thành phần dinh dưỡng cho ta, ngươi thực sự không thể nào tưởng tượng nổi sức mạnh của ta đâu. Sau khi ta giết ngươi rồi thôn phệ cả năm người khác nữa, nào là Hồng Nghĩa, Vương Sao, Phương Hàn, Dương Kỳ, Giang Ly, tất cả đều tập trung hết lên trên người của ta. Sự có mặt của các ngươi, chỉ để làm trang phục cưới cho ta thôi.
Đột nhiên, trong đại trận lớn hiện lên trên một đạo phù văn, nó giống như chữ Đạo, hơi thay đổi một chút thì lại giống như là một chữ Giết, lại biến đổi thì trở thành từ Sinh, biến đổi lần nữa thành chữ Diệt. Trong một khoảnh khắc, có hàng trăm tỷ lần thay đổi, mỗi một lần thay đổi đều là một chân lý của vũ trụ, có thể suy ra tất cả mọi thứ.
Phù văn này chính là phù văn lúc ban sơ, tồn tại và không tồn tại, hư ảo và hiện thực, vũ trụ và không vũ trụ, Vô và Phi Vô, tất cả đều xuất hiện trong ký tự này.
Nhìn thấy ký tự này, Chu Khâm đột nhiên há hốc mồm kinh ngạc:
- Làm sao có thể, làm sao có thể, đây là Áo Nghĩa của Phi Hữu Vô Bất Hủ mà ta không thể hiểu được, thế mà ngươi lại có thể lĩnh ngộ được nó.
Cuối cùng, sắc mặt Chu Khâm cũng đã thay đổi.
Hắn ta nhìn thấy kí tự này thì đã biết rằng đạo lý Phi Hữu Vô Bất Hủ mà Tần Quang đã lĩnh ngộ được thế mà lại vượt qua cả hắn ta. Nói cách khác, Tần Quang không phải đơn thuần chỉ là một kẻ ngạo mạn đạt được kì ngộ. Trên thực tế, tu vi và cảnh giới của Tần Quang còn cao hơn cả hắn ta nữa, đây là điều mà hắn ta không thể chấp nhận được. Bây giờ, hắn ta mới thực sự cảm nhận được mối đe dọa từ cái chết.
Trong quá khứ, theo như sự hiểu biết của hắn ta, cho dù Tần Quang có liều mạng thế nào thì cũng không thể giết chết hắn ta được. Mối nguy cơ lớn nhất của hắn ta là sau khi giết chết Tần Quang thì bản thân cũng sẽ bị thương nặng, sau đó bị năm đồng bọn khác lợi dụng mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn ta đã nhìn thấy rằng Tần Quang rất có khả năng sẽ giết chết được hắn ta, thậm chí là sau khi Tần Quang giết hắn ta xong thì Tần Quang cũng sẽ không chết mà còn luyện hóa hắn ta nữa, cướp đoạt linh khí, sau đó thăng cấp tu vi.
Tần Quang nói:
- Có gì mà không thể. Chu Khâm, ngươi quá kiêu ngạo rồi, ta biết sáu người các ngươi, các ngươi chính là nhân vật chủ chốt chân chính của vô số thời đại lớn trong tương lai. Nhưng thật không may là thời đại đã biến đổi rồi, lịch sử tới đây cũng rẽ ngoặc , nếu các ngươi không lội dòng để đấu tranh chống lại thì các ngươi sẽ thực sự rút lui ra khỏi giai đoạn của lịch sử, không còn xuất hiện trong tương lai nữa. Vì vậy, các ngươi cũng đã lựa chọn xuất hiện trong thời đại to lớn này. Thật không may, trong thời đại này, các ngươi đã không phải là chủ giác nữa, các ngươi đã định trước là sẽ bị đào thải. Trên thực tế, sự xuất hiện của các ngươi chính là chất dinh dưỡng để bổ trợ cho chủ giác mà thôi, các ngươi chính là một cục mỡ béo bở.
Chu Khâm la hét:
- Đáng chết, thực lực hiện tại của ta còn bằng một nửa trong thời kỳ hoàng kim nữa, chỉ mới có một phần ba mà thôi. Nếu không, làm sao mấy tên nhỏ bé các ngươi lại có thể chiếm lợi từ chỗ ta được chứ? Tuy nhiên, tiểu bối, ngươi muốn thôn phệ ta rồi biến ta thành chất dinh dưỡng của ngươi, ngươi thực sự là suy nghĩ quá viễn vông rồi. Mượn sức lực và tương lai của ta, mượn lấy sức mạnh bất khả chiến bại.
Chính vào lúc này, không biết Chu Khâm đã thúc đẩy một loại bí truyền gì.
Trong bí truyền đó, trên đỉnh đầu của hắn ta lại xuất hiện bóng dáng của chính mình, mà bóng dáng này có vẻ như là ngược dòng từ tương lai, trực tiếp đến đây.
Sau đó, cái bóng ngược dòng từ tương lai này đã nhập với Chu Khâm lại làm một.
Ngay lúc này, sức mạnh Chu Khâm dần tăng lên:
- Tiếu bối, bây giờ ta nói cho ngươi biết, nội tình của bọn họ không phải thứ mà đám rác rưởi mới nhận được một chút cơ duyên thì đã vênh váo ra mặt như các ngươi có thể sánh ngay được đâu.
Bùm!
Ngón tay hắn ta chỉ một điểm.
Đột nhiên, chuông đồng phát nổ, luồng sóng tỏa ra từ trận bùng nổ đã trực tiếp phá toang cả đại trận.
Chu Khâm thực sự đã trực tiếp làm cho chiếc chuông đồng của bản thân nổ tung rồi, chỉ để giết chết Tần Quang thôi, mặc dù nó cũng gây tổn thất lớn cho hắn ta, nhưng cũng không sao.
- Cả Phi Tân Cựu Thế Giới, cả đại trận được diễn hóa thành từ tất cả các sinh linh và thế giới thì làm sao có thể dễ dàng bị xé toạc như vậy chứ. Vô vàn những sinh linh hy sinh, lời nguyền của bọn họ, mong muốn của họ, ý chí tồn tại của họ, sự bối rối của họ, tất cả đều được tích hợp vào bên trong đại trận. Ta vẫn luôn áp chế sự cắn trả của bọn họ, và bây giờ, ngay một khắc khi ngươi phá mở đại trận đó, trên thực tế là ngươi đã giúp đỡ ta gánh vác sự oán giận và căm hận của các vô vàn sinh linh rồi.
Tần Quang đột nhiên bật cười ha hả, cười rất sáng lạn, nụ cười này khiến sâu trong nội tâm của lòng Chu Khâm trầm xuống.
Đột nhiên, trong đại trận vừa bị xé toạc kia xuất hiện vô số sự oán giận của vô số người, mà trong sự oán giận này, vô số sinh linh xuất hiện, bám chặt vào cơ thể Chu Khâm cứ như thể ruồi nhặng vậy.
- Tại sao, tại sao ngươi lại tước đi quyền sống của bọn ta chứ?
- Tại sao, tại sao ngươi phá hủy Phi Tân Cựu Thế Giới, thậm chí nếu ta có chết đi thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
- Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi phải chết...
Lúc này, Chu Khâm đã bị lời nguyền rủa và oán giận quấn lấy thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận