Long Phù

Chương 1482: Phàm nhân Pháp Vô Tiên (2)

Chương 1482: Phàm nhân Pháp Vô Tiên (2)
- Ta đây là cho ngươi một cơ hội, ngươi hiện tại chỉ là một người bình thường sống dưới sự cai quản của triều đình, thậm chí sau khi kết hôn sinh con, sống một thời gian dài thì ngươi sẽ biết rốt cuộc bản thân ngươi phải làm gì. Khi ngươi thật sự tỉnh ngộ thì ta sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi, trả lại sức mạnh cho ngươi.
Trong khi nói chuyện, Cổ Trần Sa liền biến mất.
Hắn mang theo Vô Tận Chi Tán cùng tất cả sức mạnh của Pháp Vô Tiên rồi rời khỏi nơi này.
- Ta không còn thứ gì cả.
Pháp Vô Tiên dường như đã mất đi toàn bộ sức mạnh, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, sự thù hận trong lòng cũng không hề giảm đi mà ngược lại lại càng thêm mãnh liệt:
- Tất cả mọi người đều phải chết, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào.
Hắn ta muốn giết người, vào lúc này, muốn tuyệt diệt muôn dân.
Nhưng sau một trận cuồng loạn, bụng hắn ta đột nhiên kêu réo lên, một cảm giác đói bụng cồn cào tự nhiên xuất hiện, hắn ta đang thật sự đói bụng.
- Đây là loại phản ứng gì của cơ thể vậy?
Pháp Vô Tiên cảm thấy cơ thể mình vô cùng yếu ớt:
- Tại sao ta lại như vậy chứ? Đây là đói bụng sao? Ta muốn ăn đồ ăn?
Người tu hành thành công thì sau khi bước vào cảnh giới, dù cho là biến đổi "Chịu Phục Ích Cốc" cũng sẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì hết mà chỉ trực tiếp hấp thu linh khí, cọ rửa quanh thân, bù đắp bất kỳ nhu cầu cần thiết nào.
Nhưng bây giờ, Pháp Vô Tiên cũng giống như người bình thường chưa bao giờ tu luyện công phu, dĩ nhiên hắn ta sẽ cảm thấy đói bụng.
Bây giờ sức của hắn còn trói gà không chặt.
- Ăn cơm thôi.
Vào lúc này, lão phụ trong sân bưng một bát mì nóng hổi đi vào rồi đặt ở trước mặt Pháp Vô Tiên:
- Sau khi ngươi ăn xong thì phải đi ra ngoài kiếm tiền, bằng không ngươi sẽ không được cung cấp gì hết. Hơn nữa, ngươi ở lại cái nhà này thì cũng bắt buộc phải trả tiền thuê. Không thể ở không được.
- Cái gì?
Pháp Vô Tiên nhìn thấy một bát mì sợi này, tức giận tới mức muốn một cước đá nó đi, nhưng cơn đói cồn cào trong bụng làm cho hắn ta phải kìm lại hành động này, thay vào đó hắn ta nhận lấy bát mì này, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm một, có đồ ăn vào bụng, hắn ta đột nhiên cảm thấy một sự thỏa mãn tự nhiên được sinh ra.
Chờ sau khi ăn xong, hắn ta tay nâng cái bát không này lên, uể oải như muốn khóc lớn một trận. Vào lúc này, hắn ta cảm thấy những chuyện xảy ra trước đây đều chỉ là một giấc mơ, hiện tại sau khi tỉnh mộng, bản thân vẫn là người bình thường.
- Không! Ta là Pháp Vô Tiên, ta là Thánh Nhân trời sinh, ta vừa xuất thế đã làm phong vân biến sắc, làm sao lại rơi vào kết cục như thế này.
Pháp Vô Tiên lâm vào trầm tư.
Ở nơi sâu thẳm vô cùng xa xôi, bên trong tất cả pháp giới, Pháp Thánh và Võ Đương Không đang sóng vai đứng thẳng.
Đôi mắt Võ Đương Không nhìn ra tất cả những thứ này, không khỏi mở miệng mà nói:
- Cổ Trần Sa này quả thật ác quá, lại hoàn toàn phế bỏ tất cả tu vi của Pháp Vô Tiên, hiện tại hắn ta đã là một người bình thường, thậm chí ngay cả khí tức Thiên Giới cũng hoàn toàn bị cướp đoạt mất. Tuy nhiên chúng ta có nên giải cứu hắn ta trở về hay không, dù sao trên người hắn khả năng vẫn còn có một chút số mệnh tồn tại.
- Không cần, đây đối với Pháp Vô Tiên mà nói thì chính là một chuyện tốt, Cổ Trần Sa kia như vậy đã lưu lại mầm họa, Pháp Vô Tiên chỉ cần bất tử, kiếp số này chính là một thử thách lớn. Nếu thử thách thành công thì hắn ta sẽ thoát thai hoán cốt và bước vào một cảnh giới mới.
Pháp Thánh lắc đầu.
- Cổ Trần Sa không nhất định phải lưu lại mầm họa cho bản thân, hắn có thể là muốn tiêu hao số mệnh của Pháp Vô Tiên. Cho dù là hiện tại, Pháp Vô Tiên vẫn có đại khí vận gia trì ở trên người mình. Tiếp đó, hắn ta sẽ có rất nhiều kỳ ngộ, tuyệt đối sẽ không bao giờ để yên. Ngay khi hắn ta gặp được kỳ ngộ lớn, Cổ Trần Sa sẽ đến đây thu gặt một lần, sau đó cứ liên tục gặt hái như vậy thì cuối cùng số mệnh của Pháp Vô Tiên cũng sẽ thật sự bị tiêu hao hết. Vào lúc ấy, mới chính là lúc chết.
Võ Đương Không dường như hiểu rất rõ tác phong của Cổ Trần Sa:
- Người này nham hiểm độc ác, làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, hiện tại ta cũng cảm thấy vô cùng khủng khiếp, đừng nói là chúng ta, ngay cả Nhật Nguyệt Chi Chủ cũng phải chịu tổn thất rất lớn dưới tay hắn.
- Thật ra, những thứ này đều là thủ đoạn mà Thiên Phù Đại Đế để lại.
Pháp Thánh nói:
- Nếu như Thiên Phù Đại Đế có dây dưa với Thiên Đạo thì sẽ rơi vào thế hạ phong. Nếu như vậy thì trong nháy mắt, Cổ Trần Sa sẽ suy yếu đi rất nhiều, thậm chí là tu vi Thiên Đạo Pháp của hắn cũng sẽ bị cướp đoạt, Thiên Phù Đại Đế mất đi lệnh bài kia, còn thêm cả Thiên Đạo Pháp của bản thân thì hắn cũng sẽ ngay lập tức bị phai mờ với mọi người, ta cảm giác ngày đó không bao lâu nữa sẽ tới.
- Thật sao?
Vẻ mặt Võ Đương Không có chút hưng phấn:
- Nếu như thật sự có ngày đó thì Tế Thiên Phù Chiếu của ta có phải cũng có thể chân chính phát huy được uy năng mà không cần phải sợ hãi như thế này không? Ngay cả tế tự cũng không thể sử dụng, nếu như hiện tại ta có thể tiến hành tế tự Thiên Đạo thì đã sớm có thể tu luyện tới Biến 36 đỉnh phong, thậm chí còn có hy vọng đột phá cảnh giới Thiên Tôn.
- Đương nhiên sẽ có một ngày như thế, Cổ Trần Sa kỳ thực đã vi phạm Thiên Giới Ý Chí, nguồn gốc của Vô Tận Đại Lục, trong tương lai sẽ còn thêm rất nhiều kiếp số.
Pháp Thánh nói:
- Cứ chờ xem, hiện tại là Thiên Phù năm ba mươi ba, Thiên Phù năm ba mươi sáu sẽ có một thay đổi vô cùng lớn. Đến lúc ấy mới chính là thời điểm thật sự để chúng ta xem.
- Nếu như thứ Cổ Đạp Tiên để lại thật sự mất đi hiệu quả, mà Cổ Trần Sa lại bị tước đoạt Thiên Đạo Pháp, vậy ta nhất định phải tự mình bắt hắn để hắn muốn sống cũng không sống được, muốn chết cũng không thể chết. Dùng cách tra tấn tàn khốc nhất trên đời để đối phó hắn, tuyệt đối không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được.
Võ Đương Không hằn học nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận