Long Phù

Chương 867: Kiên nhẫn (1)

Chương 867: Kiên nhẫn (1)
Một đoàn minh quang trong như gương, không ngừng suy tính, nhưng mỗi khi suy tính đến thời khắc mấu chốt, trong gương đó lại là một đoàn mơ hồ, căn bản không thể hiện ra chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
- Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, che phủ thiên cơ, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Tĩnh Tiên Ti?
Đấu Thập Cửu ngừng suy tính:
- Nhưng Tĩnh Tiên Ti không có tồn tại mạnh hơn cảnh giới của ta, có lẽ có khả năng là Vũ Trụ Huyền Môn Thường Vị Ương, hoặc là một số cao thủ Tiên Đạo bị trục xuất trong Ma vực này?
Suy tính cả nửa ngày, hao tổn không ít pháp lực, Đấu Thập Cửu trên cơ bản không có bất kỳ thu hoạch gì, trong lòng quả thực là nổi trận lôi đình, nhưng cũng không làm gì được.
Mất đi phù lục giữ mạng, còn có một viên ngọc bội, lại mất đi Hoàng Đạo Hồ Lô và Đại Đế Thiên Binh, thực lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nếu lại gặp phải cao thủ cấp Ma Thần, sẽ có một số nguy hiểm.
Đương nhiên, trên người hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng không thể dùng hết toàn bộ, như vậy sẽ khiến hắn gặp phải nguy hiểm trùng trùng.
- Cứ xem Đấu Thập Cửu này rốt cuộc thế nào?
Trong lòng Cổ Trần Sa thầm suy đoán:
- Mất đi Hoàng Đạo Hồ Lô và Đại Đế Thiên Binh, muốn lại ở trong Ma vực giảo sát ma quái, tiến hành hiến tế, đã trở nên không thực tế, đương nhiên chính hắn cũng có thể phân ra rất nhiều hóa thân, kích sát ma quái, tốc độ cũng không chậm, nhưng có rất nhiều nguy hiểm, nếu bản thể phân ra nhiều hóa thân như vậy, pháp lực không đủ, ở trong Ma vực là vô cùng không khôn ngoan.
Cổ Trần Sa vẫn không chuẩn bị xuất thủ, hắn vô cùng kiên nhẫn.
Lần này chiếm tiện nghi rất lớn, hắn có được đủ nhiều tài nguyên, cũng không nóng vội, trong đấu trí so dũng khí với Đấu Thập Cửu, nếu cuối cùng có thể trấn áp được người này, vậy sẽ thể hiện ra hắn ở các phương diện trí tuệ và thực lực hoàn toàn vượt trên Đấu Thập Cửu.
Hắn là con trai thứ mười chín của Thiên Phù Đại Đế, mà Đấu Thập Cửu cũng là con trai thứ mười chín của Đấu Thắng Thiên Tôn.
Hai người có thể nói là đụng nhau trong minh minh, cần phải đọ thắng bại.
Hiệp đầu tiên, Cổ Trần Sa đã chiếm đại tiện nghi, hắn liền củng cố lại, không vội vàng không nóng nảy, chờ cơ hội thứ hai.
Lúc này, Đấu Thập Cửu suy nghĩ một lúc, thu lại tế đàn, không kích sát ma quái nữa, mà là bay tới chỗ sâu hơn của Ma vực.
Lại qua nửa canh giờ, hắn tới một tòa Ma Cung cổ xưa mà bỏ hoang, chung quanh đều là cột Minh Thiết thô to, còn có hòn đá to lớn, điêu khắc đủ loại tượng Ma Thần, trong đó cũng không có bảo bối có giá trị, trong rất nhiều năm lịch sử, cho dù có bảo bối cũng sẽ bị cao thủ trong Ma tộc cướp đoạt sạch.
Loại Ma Cung bỏ hoang này ở trong Ma vực chỗ nào cũng có, không có gì hiếm lạ, lịch sử Ma vực sâu xa lâu đời, đấu tranh cũng kịch liệt, có cao thủ cường đại thành lập Ma Cung, thịnh cực nhất thời, nhưng cũng chỉ trong giây lát là tắt, bị người ta kích sát. Dòng chảy thời gian trong Ma tộc cũng rất nhanh, cho dù là cao thủ cấp Ma Thần, cũng không phải không có nguy hiểm vẫn lạc.
Chính là bởi vì như vậy, trong Ma tộc cũng có cường giả tham ngộ Quang âm chi bí.
Cổ Trần Sa tiến vào Ma vực nhiều lần, cũng phát hiện ma quái bình thường của Ma tộc vô cùng phức tạp, đều có chủng tộc, bộ lạc, công kích lẫn nhau, liên lạc lẫn nhau, cũng có thương hành, càng đản sinh ra một số văn minh.
Cái này giống như là một số đặc trưng của dân tộc du mục trên thảo nguyên.
Trong rất nhiều năm tháng, đối với bách tính Trung Thổ Thần Châu mà nói, Man tộc và dân tộc thảo nguyên đều khủng bố giống như ma quái, chỉ cần xâm nhập, trên cơ bản đều sẽ mang đến mưa máu gió tanh.
Quan sát hình thái sinh hoạt của Ma tộc, mậu dịch, xung đột giữa bộ lạc và bộ lạc, Cổ Trần Sa cũng có được không ít cảm ngộ.
Đấu Thập Cửu dừng lại trong Ma Cung bỏ hoang, quan sát xung quanh, đốt cháy một đạo phù lục, phù lục này là có tác dụng truyền tin.
Chỉ chốc lát sau, xa xa có một đạo tiên quang rơi xuống, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn hắn.
Tiên quang này hiện ra hình thể, là một tu sĩ nam tử trung niên, hai mắt xanh biếc, toàn thân được phủ trường bào màu xanh lục, trên thân thể lấp lánh hỏa diễm xanh biếc, giống như chính lại giống như tà.
- Đấu Thập Cửu, không ngờ lại là ngươi.
Tu sĩ trung niên thấy Đấu Thập Cửu cũng giật mình.
- Bích Thư Lão Tổ, gần đây ngươi ở trong Ma vực có ổn không? Năm đó bởi vì một việc, ngươi đắc tội với Lục Hợp Huyền Môn và Bát Cực Huyền Môn, bọn họ vốn muốn giết chết ngươi, ngay cả môn phái của ngươi cũng tiêu diệt, vẫn là huynh đệ Đấu Nhất Nguyên của ta nói đỡ, mới chỉ trục xuất ngươi vào trong Ma vực.
Đấu Thập Cửu nói:
- Không ngờ, ngươi ở trong Ma vực lại có được kỳ ngộ, tu vi đề thăng tới cảnh giới hiện tại.
- Hừ!
trên mặt Bích Thư Lão Tổ xuất hiện sát ý:
- Lúc trước ta sáng lập Bích Thư Môn, mặc dù không phải một trong Tiên Đạo Thất Thập Nhị Huyền Môn, nhưng cũng phát triển không ngừng, bởi vì ta có được kiện bảo bối đó, bị mấy đại môn phái nhắm vào, sau đó tính kế ta, nói ta cấu kết yêu ma, diệt tông môn của ta, hận này sao có thể giải được.
- Bất kể là thế nào, đại ca của ta đã cứu ngươi, hiện tại tới lúc ngươi báo ân rồi.
Đấu Thập Cửu nói.
- Đấu Thập Cửu, ta hoài nghi chuyện năm đó rất có thể chính là đại ca Đấu Nhất Nguyên của ngươi ở phía sau sắp đặt, hiện tại kiện bảo bối đó rơi vào trong tay Đấu Nhất Nguyên rồi phải không?
Bích Thư Lão Tổ cười lạnh nói.
- Cái này không liên quan tới ta.
Đấu Thập Cửu xua tay:
- Một câu thôi, ngươi có muốn báo thù hay không, nếu muốn thì hợp tác với ta. Thế nào?
- Không cần.
Bích Thư Lão Tổ cự tuyệt:
- Hiện tại ta đã bái vào môn hạ của Tiên Chủ, ngày sau Tiên Chủ thoát ly Ma vực, sẽ ra ngoài khai tông lập phái, hàng phục Tiên Đạo Thất Thập Nhị Huyền Môn, làm người đứng đầu ức vạn quần tiên, lúc đó, đại cừu của ta tất nhiên sẽ được báo. Hợp tác với các ngươi, quả thực chính là bảo hổ lột da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận