Long Phù

Chương 1842: Linh khí biến mất (2)

Chương 1842: Linh khí biến mất (2)
Cổ Trần Sa nhìn thấy Văn Hồng rời đi, ánh mắt hắn càng sâu xa hơn, trong nháy mắt ánh mắt hắn nhìn thấu toàn bộ Thiên Giới, không ai có thể nhìn thấy toàn bộ Thiên Giới, cũng không có ai có thể đo đạc được rốt cuộc Thiên Giới rộng lớn mênh mông đến cỡ nào, Thiên Giới được gọi là Vô Tận Đại Lục, vô cùng vô tận.
Nhưng mà Thiên Giới bây giờ ở trong mắt Cổ Trần Sa, thực ra cũng không lớn lắm.
Hắn nhìn thấy một khối cầu, hắn đã từng nhìn thấy khối cầu này rồi, hào quang vạn trượng, trung tâm của Thời Không Loạn Lưu, Vạn Giới Chi Mẫu Mực, bất kỳ người nào của thế giới đều muốn tiến vào trong Thiên Giới, mới có thể giành được cơ hội lớn nhất.
Thế giới khác bên trong Thời Không Loạn Lưu, giống như từng Tiểu Trì Đường, Tiểu Giang Hà, bên trong không thể nào nuôi được cá lớn, Thiên Giới mới là hải dương bát ngát, có thể tồn tại Cự Kình Giao Long.
Cho dù là Đại Thiên Thế Giới, nhiều nhất cũng chỉ có thể sản sinh ra tồn tại cấp bậc Thiên Tôn, hơn nữa chỉ có một danh ngạch, mà Thiên Giới thì không giống vậy.
Nhưng mà hiện tại Thiên Giới đã hoàn toàn không giống vậy nữa rồi, giống như trở thành một khối cầu đen kịt, không có bất kỳ tia sáng chói lọi nào, cũng không có chút nhiệt độ, phần trên bị lấp đầy vết rách chằng chịt, những vết rách này thẩm thấu tiến nhập vào trong Không gian và Hệ Tinh Bích tầng sâu nhất của Thiên Giới, làm cho Thiên Giới hơi sụp đổ.
Răng rắc răng rắc... . . . .
Cổ Trần Sa tĩnh hạ tâm lai lắng nghe, thậm chí có thể nghe được chỗ sâu nhất của Thiên Giới, thời thời khắc khắc đều có thanh âm vỡ tan, điều này đại biểu cho toàn bộ Thiên Giới sắp sụp đổ rồi.
Thiên Giới là to lớn đến mức nào, một khi sụp đổ, sẽ tạo thành ảnh hưởng sâu xa bao nhiêu? Đây quả thực là diệt thế tai ương.
- Thiên Giới sụp đổ xem ra là chuyện không thể ngăn cản được, ta cũng không có ý định ngăn cản, giữ nguyên trình độ của Thiên Giới đối với ta mà nói thực ra không có chút ý nghĩa nào.
Cổ Trần Sa nói thầm trong lòng.
- Chẳng qua Nhân Gian Giới, Yêu giới, Ma giới, Thần giới, Tiên giới cũng sắp phải xuất hiện rồi.
Ầm!
Ngay lúc Cổ Trần Sa đang suy nghĩ, đột nhiên từ phía xa truyền đến tiếng nổ mạnh vô cùng lớn, hết đợt này đến đợt khác.
Rất nhiều tu sĩ bay lên.
Những tu sĩ này phát ra âm thanh cực kỳ sợ hãi.
- Tại sao Đan Lô luyện đan của ta lại bạo tạc chứ? Linh khí đã mất đi sự cân bằng rồi sao? Linh khí giữa thiên địa đang trở nên mỏng manh, tiêu tán? Lẽ nào truyền thuyết là sự thật ư?
- Không hay rồi, Linh khí thật sự trở nên mỏng manh rồi, nói cách khác sau này chúng ta không thể nào hấp thu được Linh khí nữa, vậy thì làm sao tu hành được? Không có Linh khí, chúng ta sẽ dần dần tiêu hao không còn gì, chân khí cũng không được bổ sung!
- Tốc độ tiêu tan Linh khí rất nhanh, ta cảm giác giống như thủy triều xuống vậy.
Vô số tu sĩ nhao nhao kêu lên, những người này đen mặt, giống như là chết cha chết mẹ vậy.
Cổ Trần Sa nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hắn nhìn thấy một thứ gì đó sâu xa hơn.
- Quả nhiên, đúng như ta suy đoán, Linh giới khổng lồ đang áp súc, tất cả Linh khí đều sẽ tiêu tán, tự động rót vào bên trong Nhân Gian giới.
Trong trời đất, có một bức tường kép, trong bức tường kép này không tồn tại bất kỳ một sinh linh, nhưng lại là sự tồn tại Linh Năng khổng lồ, hóa thành Linh khí, chỉ cần có sinh linh có thể bước vào Đạo Cảnh, có thể dựa vào Tâm Linh Chi Lực của bản thân dẫn Linh khí vào trong cơ thể mình, khiến cho chính mình không cần ăn ngũ cốc hoa màu mà vẫn có thể sinh tồn, trực tiếp đạt đến cảnh giới Phục Khí Ích Cốc.
Nếu như hiện tại một khi không có Linh khí, cho dù thiên hạ sinh linh ngày càng lợi hại, cũng không thể có cơ hội tấn thăng, chỉ có thể không ngừng thụt lùi.
Bởi vậy có thể thấy được, Linh khí biến mất, chắc chắn gây ra sự khủng hoảng cực kỳ lớn.
Điều này so với Tứ Hoang và Thần Châu địa chấn càng kinh khủng hơn nhiều.
- Thiên Đế muốn đế tạo Nhân Gian Giới, rót tất cả Linh Năng của Linh giới vào trong Nhân Gian Giới, hình thành một thế giới cực đại, sau đó từ đây lừa gạt dụ dỗ, khiến cho tất cả chúng sinh đều tiến vào bên trong Nhân Gian Giới, hoàn toàn khích lệ Thần Châu và Tứ Hoang.
Cổ Trần Sa nhìn thấu âm mưu, nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản.
Bởi vì thế giới mà hắn muốn tạo ra, chính là thế giới không dựa vào cướp đoạt, độc lập mà sinh tồn, bất kỳ chúng sinh nào, cũng có thể dựa vào Ý Chí của mình, sản sinh ra Bất Hủ, khiến cho chính mình lớn mạnh, nếu như phải dựa vào cướp đoạt Linh khí và Linh Năng để sinh tồn, vậy thì chắc chắn không phù hợp với lý niệm của Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa để mặc cho khủng hoảng lan tràn ra.
Hắn không hề ngăn cản sự tiêu tán của Linh khí.
Nếu như toàn bộ Linh khí tiêu tán không còn nữa thì Thần Châu và Tứ Hoang sẽ lâm vào sự khủng hoảng tuyệt đối, cho dù là triều đình cũng không thể trấn áp được cơn khủng hoảng này, bởi vì người nào cũng không thể tu hành được, rơi vào sự tuyệt vọng sâu nhất, giống như người cổ đại không có cơm ăn, bọn họ sẽ gây thiệt hại, liều lĩnh tạo phản, biến thành người so ác ma còn kinh khủng hơn nhiều.
Đây là một khảo nghiệm cực lớn với nhân tâm.
Cổ Trần Sa nhìn sự rối loạn dần dần dâng lên, khí tức quốc vận giảm mạnh xuống, nhưng hắn lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn.
- Linh khí biến mất, đúng lúc là sự ra đời của nền văn minh mới trong sự tuyệt vọng, văn minh Tiên Đạo đã trôi qua cùng với sự biến mất của Linh khí. Văn minh, đã lật sang một trang hoàn toàn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận