Long Phù

Chương 20: Đại trí giả ngu (2)

Chương 20: Đại trí giả ngu (2)
- Không, hành vi lần này của hắn đã nói rõ hắn thật ngu xuẩn, nếu như thông minh sẽ biết mình và những hoàng tử khác chênh lệch, bất luận đan dược công pháp gì cũng không thể đền bù, nhất là Cự Linh Thần Công, coi như là dòng chính của hoàng thất Hiến triều năm đó cũng không tu được, huống chi là hắn? Hắn thực thông minh, sẽ phẩy tay áo bỏ đi, không quan tâm ta tặng vật.
Lâu Bái Nguyệt lắc đầu:
- Nếu như vậy, ta ngược lại sẽ lau mắt mà nhìn, hiện tại xem ra, hắn giả ngây giả dại chỉ là tiểu thông minh, gặp được lợi ích sẽ mất bản tâm, chỉ sợ phải chết sớm rồi.
- Ai, cũng không biết hoàng thượng là nghĩ như thế nào, rõ ràng trọng dụng tiểu thư, nhưng lại cho tiểu thư một vấn đề khó khăn như vậy. Về sau Thập Cửu hoàng tử nhất định sẽ được ban chết, đến lúc đó ngược lại sẽ liên lụy tiểu thư, thậm chí Lâu gia.
Tỳ nữ có chút mê mang.
- Có lẽ đây chính là khảo nghiệm của hoàng thượng với ta, nếu chuyện này cũng xử lý không tốt, ngày sau làm sao xử lý quốc gia đại sự?
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Thập Cửu hoàng tử được ta tặng lễ, khẳng định sẽ khổ luyện võ công, nhưng xác định sẽ bị rất nhiều hoàng tử khác nhìn ngứa mắt. Nếu hắn bị hại chết, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, nếu hắn quả thật có thể tránh thoát, vậy chứng minh hắn có bản lĩnh.
- Nếu như hắn thực tu thành Cự Linh Thần Công, chỉ sợ thật có thể chiếm được một chỗ cắm dùi.
Khuôn mặt của tỳ nữ như vẽ, đẹp đẽ tinh xảo, cũng là cao thủ, trí tuệ rất cao.
- Hoàng thượng ý chí bao la, có thể dung được Thập Cửu hoàng tử.
- Tu thành Cự Linh Thần Công, nhất định phải kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, hoàng thất Hiến triều anh tài xuất hiện lớp lớp, trăm năm cũng không thể ra một người, nếu không làm sao bị triều đình ta tiêu diệt, phải biết một khi kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, là có thể thông qua hiến tế, câu thông Cự Linh Chân Thần, đạt được thần lực không gì sánh kịp, nếu Hiến triều có Cự Linh Thần che chở, há có thể diệt quốc?
Lâu Bái Nguyệt nhìn sông lớn xung quanh:
- Bất quá tu vi của hoàng thượng, ta xem đã đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần đạt được Tế Thiên Phù Chiếu, liền có thể đi Thiên Tử chi đạo, huỷ bỏ Chân Thần, như vậy mặc dù Cự Linh Thần là Thái Cổ Tôn Sư, cũng không cách nào dùng thần lực phá bình chướng thế giới, thần lực hiện ra ở thế giới này, cũng không cách nào đạt được tế tự, đến lúc đó sẽ bị hoàng thượng giết chết.
- Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?
Tỳ nữ nghe Lâu Bái Nguyệt lầm bầm lầu bầu, có chút mê mang.
- Những vật này không phải ngươi có khả năng nghe hiểu được.
Lâu Bái Nguyệt phất tay:
- Ta đoán chừng lần này gặp mặt Thập Cửu hoàng tử, là không thể gạt được những hoàng tử kia, sau đó sẽ có người của vài hoàng tử tới đây hỏi thăm, ngươi đuổi bọn hắn đi, nói ta đang bế quan.
- Vâng.
Trên bờ, Tiểu Nghĩa Tử cầm theo đồ vật, trên mặt nghi hoặc khó hiểu:
- Điện hạ, tại sao ngài lại đồng ý nhật lễ vật của Lâu Bái Nguyệt? Dựa theo tính cách của ngươi, có lẽ nên ẩn nhẫn mới phải.
- Nguyên nhân có ba, một là nếu ta ẩn nhẫn, không bị lợi ích mê hoặc, ngược lại càng làm người hoài nghi, Lâu Bái Nguyệt thông minh bực nào, khẳng định sẽ thấy rõ, ta chỉ có tham lam lợi nhỏ, quên mất giấu kín mới lộ ra là thật ngu xuẩn. Cái này gọi là ẩn dật. Thứ hai, ta luyện võ học khác, nhưng bây giờ không thể lộ ra, hiện tại mượn công pháp của Lâu Bái Nguyệt tặng, vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận thi triển, không đến mức bị người vu cáo hãm hại. Cái này gọi là tương kế tựu kế. Thứ ba, là muốn xem tâm tư của Lâu Bái Nguyệt và phụ hoàng, tại sao lại để ta tu hành Cự Linh Thần Công?
Cổ Trần Sa thâm trầm suy nghĩ.
- Điện hạ thật là tâm trí sâu xa.
Tiểu Nghĩa Tử tự đáy lòng khâm phục:
- Vậy những đan dược và tiền này làm sao bây giờ?
- Đã có số tiền này, chúng ta sẽ dư dả rất nhiều, một vạn tệ cũng không phải số lượng nhỏ, dù là Quận Vương, bổng lộc một năm cũng chỉ như thế.
Tiền giấy của triều đình rất trân quý, một nguyên tệ có thể đổi một lượng bạc, sức mua rất mạnh:
- Còn đan dược, ta đã không dùng được, cho ngươi cố bản bồi nguyên, có một số việc ta không thể ra mặt xử lý, phải nhờ vào ngươi. Võ công càng cao càng tốt, sách này ta trở về nghiên cứu, nếu không tệ, ngươi cũng có thể luyện tập.
Cổ Trần Sa học được chiêu thứ nhất Nhật Nguyệt Luyện trong Nhật Nguyệt Đồng Huy, đã không cần học tập bất luận thần công gì, nhưng võ học chi đạo, bao la mà tinh thâm, có thể quan sát nhiều võ học, chuyên tu một môn, huống hồ Cự Linh Thần Công nghe đồn là do Thượng Cổ Cự Linh sáng chế.
Thượng Cổ Cự Linh là hộ pháp của Cổ Thiên Tử, chưa hẳn không có chỗ câu thông với Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Trở lại tiểu viện, Cổ Trần Sa mở ra Cự Linh Thần Công, ánh vào tầm mắt là một cự nhân rất sống động, toàn thân cơ bắp, thiết quyền nắm chặt, giáp dày rộng, như có tinh lực vô tận.
Trên người cự nhân, huyệt đạo kinh mạch rậm rạp chằng chịt, có đồ hình vận kình, trừ lần đó ra, bên cạnh còn có chữ nhỏ chú giải rất nhiều phương pháp tu hành.
Cái tu hành này cũng không phải chiêu thức võ học, mà là đả tọa, minh tưởng, luyện thần, rèn luyện ý chí...
Tu vi võ học của Cổ Trần Sa căn cơ rất sâu, sau khi tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật càng tinh thần nhanh nhẹn, trí tuệ thông suốt, bây giờ nhìn Cự Linh Thần Công càng mạnh như thác đổ, không có chỗ thâm ảo gì.
Hắn cũng không tu luyện, chỉ là âm thầm nhận thức, ở trong lòng suy nghĩ.
Những tri thức võ học kia qua lại rèn luyện, lắng đọng ở trong đầu, cuối cùng ra tinh hoa, chiếu rọi toàn thân thấu triệt, võ học tinh thần nhịp nhàng ăn khớp, như ánh sáng lập loè liên tục.
Thật lâu sau, hắn mở hai mắt, gân cốt trong cơ thể khởi động, người đã rơi xuống ngoài cửa sổ.
Tay trái bắt nhật ấn, tay phải nguyệt ấn, đúng là tuyệt học của Nhật Nguyệt Luyện.
Thân pháp của hắn phiêu dật, khi thì như lá khô phiêu linh, khi thì như sông lớn trào lên, khi thì như hỏa tiễn ngút trời, khi thì như sao chổi rơi xuống đất.
Cương nhu hòa hợp, đã chính thức đăng phong tạo cực, tinh thần mạch lạc có thể nói thuần khiết như tuyết.
Tu luyện tầm đó, hắn cảm thấy trong người đồng thời có âm dương nhị khí lẫn nhau xông tới, có chút không khống chế được.
Hắn hốt hoảng, thần du thiên ngoại, linh nhục chia lìa, tựa hồ thấy được trời đất chính là lò luyện, vạn vật đều bị ngao luyện ở trong đó, những thứ siêu thoát kia đều là tinh hoa, nhưng càng nhiều sinh linh sẽ biến thành tạp chất, lắng đọng xuống dưới, vạn kiếp bất phục.
- Thiên địa vi lô, tạo hóa vi công, âm dương vi thán, vạn vật vi đồng!
Hắn đột nhiên minh bạch vài câu khẩu quyết trong Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Bất luận kẻ nào cũng sẽ bị dày vò và thống khổ, có thể nhịn được, sẽ trổ hết tài năng, trở thành tinh hoa trời đất.
Phanh!
Trong thân hình của hắn, tiếng nổ luân phiên, giống như phá kén thành bướm.
Trăm huyệt thổ nạp, loáng thoáng có hương vị tiếp dẫn nguyên khí trời đất vào cơ thể.
Cái này là dấu hiệu đụng chạm đến Đạo cảnh.
Đương nhiên, đây chỉ là chạm đến, đã có được khí cảm, cách Đạo cảnh chính thức Phục Khí Tích Cốc, không ăn nhân gian khói lửa, chỉ cần hấp thu tinh hoa trời đất mà sống còn kém rất xa.
Một khi như thế, sẽ không còn là phàm nhân.
Phàm nhân cả ngày xu nịnh, nói đến cùng vẫn chỉ vì một ngày ba bữa mà bôn ba. Coi như là đại sự triều đình, cũng phải trước lấp đầy cái bụng đã.
Mà Đạo cảnh phục khí, tùy thời tùy chỗ hấp thu tinh hoa trời đất, bớt đi nhiều ít phiền não?
Bạn cần đăng nhập để bình luận