Long Phù

Chương 1743: Toàn bộ Vô Tận (2)

Chương 1743: Toàn bộ Vô Tận (2)
- Thiên Địa Lão Tổ, năm đó chúng ta đều đã từng tranh đấu trong một thời gian rất dài nhưng lại bị Tam Đại Thiên Tôn lợi dụng. Hiện tại Tam Đại Thiên Tôn cũng đều đã bị hàng phục rồi trở thành hắc tuyến của triều đình, ngươi còn có thể giãy giụa nữa hay sao?
Nói xong câu đó, lão ta trực tiếp rời khỏi đó để đi chỉnh đốn Thái Ất Huyền Môn.
- Ta nguyện ý thần phục.
Thiên Địa Lão Tổ biết rõ, tình thế trước mắt còn mạnh hơn cả con người, sức mạnh cường đại của Cổ Trần Sa khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Lão ta đã từng là cự đầu Viễn Cổ, còn sớm hơn so với Tam Đại Thiên Tôn. Sau khi phục sinh đã thoát khỏi sự kiềm chế của Nhật Nguyệt Chi Chủ Cổ Thiên Sa rồi thành lập nên một liên minh rất lớn. Thế nhưng bây giờ, liên minh này lại bị Cổ Trần Sa tam quyền lưỡng cước làm cho tan rã rồi phá thành từng mảnh nhỏ, ngay lập tức lão ta cảm giác rất nản lòng thoái chí.
Trong lúc nói chuyện, Thiên Địa Lão Tổ thành tâm thật lòng quỳ rạp xuống, bắt đầu cúng bái tế tự.
- Rất tốt, cái này cũng không tệ lắm.
Cổ Trần Sa cảm nhận được Tế Tự Chi Lực của Thiên Địa Lão Tổ:
- Ngươi coi như là thức thời, vì ngươi đã thần phục nên ngươi hãy nhanh chóng trở về rồi chủ trì toàn bộ Thiên Địa Huyền Môn đều gia nhập vào triều đình để trấn an và trấn áp nhân tâm bên trong Thiên Địa Huyền Môn. Sau ba ngày, ta chỉ cho ngươi ba ngày thôi, nếu như trong ba ngày ngươi còn không trấn áp được nhân tâm của Thiên Địa Huyền Môn, thậm chí là cả tất cả Đại Huyền Môn của Đông Hoang thì ta đây sẽ lấy đi tu vi của ngươi để sáng lập ra một Thương Sinh Chi Vương chủ trì chuyện này, còn ngươi sẽ biến thành một phàm nhân thật sự, đi lĩnh ngộ trong dân gian.
- Vâng, vâng, vâng...
Thiên Địa Lão Tổ lập tức vội vàng gật đầu, thân hình lão ta loé lên rồi cũng biến mất.
Cuối cùng cũng đến lượt Tiên Chủ, Cổ Trần Sa nhìn nữ nhân này:
- Thế nào rồi Tiên Chủ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn gian ngoan mất linh (*) phản kháng sao?
- Bây giờ ta còn có vốn liếng để phản kháng sao? Ngay cả nền văn minh thời tiền sử phía sau lưng ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi bắt mất. Ta cho rằng nền văn minh thời tiền sử sớm muộn gì cũng chạy không thoát khỏi độc thủ của ngươi, nhưng hiện tại chỉ sợ các ngươi cũng không được lạc quan như vậy. Thiên Đạo từ bỏ việc giám sát đối với Vạn Giới nên loạn thế thật sự đã giáng xuống, ta cũng cảm thấy đã mất đi trói buộc rất lớn nên nếu để cho ta tiếp tục tu luyện như vậy thì nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới Thiên Nguyên. Hơn nữa ta có linh cảm rằng ở bên trong quốc gia, những dân chúng có huyết mạch Thần Châu kia cũng sẽ tu luyện đạt tới cảnh giới cực cao, có lẽ một hai năm, hai ba năm sẽ xuất hiện các cao thủ Thần Cấp, Thánh Nhân, thậm chí cả Thiên Tôn với quy mô rất lớn. Những cao thủ kia căn bản sẽ không bị các ngươi trói buộc, đến lúc đó thiên hạ đại loạn thì các ngươi phải làm sao bây giờ? Hiện tại các ngươi trừ phi là áp chế tu hành, nếu không, ta nghĩ rằng bên trong sẽ xảy ra vấn đề.
- Ta đã nghĩ đến việc này từ rất lâu rồi.
Cổ Trần Sa nói với Tiên Chủ:
- Đây cũng không phải là chuyện mà ngươi phải cân nhắc. Điều người cần phải cân nhắc bây giờ chính là hai lựa chọn, thứ nhất là thần phục, thứ hai là bị giáng chức. Ta sẽ cho ngươi thời gian ba nhịp thở, bởi vì ta không có nhiều thời giờ dây dưa với ngươi như vậy.
- Được, ta lựa chọn...
Tiên Chủ dường như đã hạ quyết tâm:
- Ta lựa chọn biến thành người bình thường! Vĩnh viễn không bao giờ thần phục. Có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta đi.
- Được rồi, có quyết tâm.
Cổ Trần Sa ngược lại có chút giật mình, hắn nhìn về phía Tiên Chủ:
- Xem ra ngươi hoàn toàn có cái nhìn không tốt đối với chúng ta, đối với Thiên Phù Đại Đế cũng không hề coi trọng hay là coi trọng Thiên Đế hơn.
- Đúng vậy, Cổ Trần Sa, triều đình các ngươi có một khuyết điểm trí mạng.
Tiên Chủ nói.
- Như ngươi mong muốn.
Cổ Trần Sa cũng chẳng muốn nói thêm cái gì với Tiên Chủ cả, nàng ta đã tự mình đưa ra lựa chọn, vậy thì hắn sẽ cướp đoạt mọi thứ của nàng ta.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Trần Sa chỉ tay ra.
Ngay lập tức một luồng hào quang quấn quanh cơ thể Tiên Chủ. Trên mặt Tiên Chủ xuất hiện ra vẻ thống khổ, tất cả tu vi trong chớp mắt đã bị rút ra.
Sau vài cái chớp mắt, Tiên Chủ dường như đã biến thành một nữ tử yếu ớt. Từ một Hỗn Độn Cổ Sinh Vật vô cùng cường hoành, tung hoành vô số thời đại Thái Cổ, hùng bá thế gian lại biến thành một nữ tử phàm nhân thật sự, không có bất kỳ một điểm tu vi nào trên cơ thể.
Sau đó, tu vi được rút ra biến thành một thứ giống như Tiên Chủ, tuy nhiên nàng ta đã là Thương Sinh Chi Vương rồi, giống như lúc Cổ Trần Sa luyện hóa Câu Trần, biến Câu Trần thành Thương Sinh Chi Vương.
- Tiên Chủ, đây mới thực sự là ngươi, mà bây giờ ngươi cũng chỉ là một kẻ nhu nhược thôi.
Cổ Trần Sa chỉ vào Tiên Chủ giống như đúc Thương Sinh Chi Vương nói:
- Ngươi rõ ràng còn nhu nhược so với Thiên Địa Lão Tổ, thật sự không có cách nào tưởng tượng được.
- Thiên Địa Lão Tổ mới thật sự là nhu nhược. Ta đã nhìn rõ thế cục thật sự của tương lai còn ngươi lại không thấy rõ, à không, thật ra ngươi cũng biết rõ bản thân ngươi nhất định thất bại nhưng lại vẫn muốn tự chịu diệt vong. Nếu ta cứ tiếp tục chống đỡ thì thà ta tình nguyện mất đi toàn bộ tu vi còn hơn là thông đồng với ngươi làm bậy, giống như thật sự lĩnh ngộ những bí mật tối cao nhất.
Tiên Chủ không có chút yếu thế nào.
- Cổ Đạp Tiên sở tác sở vi, nhất định thất bại.
- Ngươi nên suy nghĩ lại điều này với tư cách một người bình thường trong thời gian này đi.
Cổ Trần Sa vung tay lên, Tiên Chủ cảm thấy dường như trời đất quay cuồng. Đợi đến lúc nàng ta mở to mắt thì đã nhận ra bản thật đã rơi vào bên trong một cái sân.
Có rất nhiều người bình thường đang sống trong cái sân này, nàng ta liếc mắt liền nhìn thấy Sở Phong, đó chính là Tấn Môn Thiên Vương.
Hiện tại trên người Sở Phong không có bất kỳ sức mạnh nào mà chỉ có một chút quyền cước công phu đơn giản. Khi hắn ta trông thấy Tiên Chủ xuất hiện thì không khỏi điên cuồng cười lớn:
- Không thể tin được, Tiên Chủ ngươi rõ ràng cũng đã bị phế sạch toàn bộ tu vi, Cổ Trần Sa kia thật sự là điên rồ, ngay cả người của mình cũng không buông tha? Tuy nhiên ngươi yên tâm, chỉ cần hắn không giết chúng ta thì chúng ta vẫn còn có cơ hội trở lại đỉnh phong một lần nữa, xem ra ngươi cực kỳ trung thành với Thiên Đế. Thiên Đế đã xuất thế thì sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
(*): 冥顽不灵 (gian ngoan mất linh): ngu tối chậm chạp; gàn bướng; cố chấp; ngang bướng; bướng bỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận