Long Phù

Chương 1206: Đại vị chân thần (2)

Chương 1206: Đại vị chân thần (2)
Từ xưa đến nay, cũng có ví dụ đồ sát chân thần thành công, chiếm vị trí của chân thần.
- Chúng ta không phải là đồng khí liên chi, Phúc Thọ Thần, năm đó ngươi luôn muốn tiêu diệt ta, cắn nuốt tông môn của ta, hiện tại hai đại tông môn chúng ta xác nhập, đều ở dưới trướng Vạn Tiên Sư đại nhân, trong lòng ngươi lại rất không cam tâm có phải không? Hơn nữa, hai người chúng ta minh tranh ám đấu nhiều năm, kỳ thật ngươi đều một mực muốn đánh bại ta, đáng tiếc lại không thể thành công, nhưng nếu đạt được đại vị chân thần, ta lập tức sẽ bị ngươi áp bức, đây không phải là chuyện tốt.
Bình Loạn Đạo Nhân nói năng bình tĩnh:
- Trong thần quốc đổ nát này, cũng không biết đại vị chân thần ẩn tàng ở đâu, nếu ngươi không có ta giúp đỡ, là không thể đạt được.
- Ta đã có được đạo thống của Phúc Thần, Thọ Thần.
Phúc Thọ Thần nói:
- Thần vị của Lộc Thần là vật trong lòng bàn tay ta, ta chính là người có duyên, cho dù là Vạn Tiên Sư đại nhân cũng không thể cướp đi duyên phận của ta. Chẳng lẽ ngươi muốn chia một chén canh à?
- Ta đương nhiên là muốn chia một chén canh rồi, thần vị của chân thần, có ai mà không muốn? Tất nhiên hiện tại Vạn Tiên Sư đại nhân lôi kéo Võ Đương Không, nhưng Võ Đương Không đã không còn bất kỳ thế lực gì trong triều đình, bị Tĩnh Tiên Ti bức bách cho phải liên tục lui về phía sau, càng đừng nói là nắm giữ được triều đình, cho nên Tế Thiên Phù Chiếu trong tay nàng ta tạm thời không có tác dụng gì. Không cung cấp được đại vị chân thần cho chúng ta.
Bình Loạn Đạo Nhân cười ha ha, vung phất trần:
- Phúc Thọ Thần, nếu ngươi thông minh, chia sẻ với ta, đây là tất nhiên.
- Thần vị thì chia sẻ thế nào được?
Trên mặt Phúc Thọ Thần đã xuất hiện sát cơ:
- Đại vị chân thần chỉ có một, có ngươi thì không có ta.
- Ta là nói, hôm nay đại vị Lộc Thần này cho ta, ta sẽ phối hợp với ngươi sau này lấy được thần vị của Phúc Thần và Thọ Thần, thế nào?
Bình Loạn Đạo Nhân không chút khách khí.
- Bình Loạn Đạo Nhân, hôm nay ngươi tới đây căn bản không phải là để thương lượng với ta, mà là đến đánh cắp cơ duyên của ta, tốt lắm, chúng ta ở đây đánh một trận đi, xem thực lực của ai mạnh hơn, người đó sẽ có tư cách đạt được thần vị này. Có điều ta nói trước, Tĩnh Tiên Ti ngoài mặt tất nhiên nói là không cướp đoạt cơ duyên của tu sĩ thiên hạ, nhưng đại vị chân thần, cho dù là Tam Đại Thiên Tôn cũng thèm nhỏ dãi. Ngươi và ta ở đây tranh đoạt, rất có khả năng sẽ trở thành thức ăn và rượu nhắm cho người khác, đến lúc đó chúng ta đều bị bắt vào trong Tiểu Thần Châu làm cu li, chỉ sợ là vĩnh viễn trầm luân.
Phúc Thọ Thần đã nổi lên sát tâm với Bình Loạn Đạo Nhân, nhưng ngoài miệng vẫn thỏa hiệp:
- Như vậy đi, chúng ta liên thủ, đại vị chân thần của Lộc Thần này cho ta trước, mà thần quốc này và rất nhiều bảo tàng trong đây đều cho ngươi, thế nào?
- Thần quốc này đã rách nát, hoàn toàn mất đi lực lượng, ta cần nó làm gì? Mặc dù giá trị của bảo tàng trong đó cũng không tồi, nhưng so sánh với đại vị chân thần thì vẫn kém quá xa.
Bình Loạn Đạo Nhân lắc đầu.
- Bình Loạn Đạo Nhân, vậy thì ta cũng lười chẳng muốn nói nhiều với ngươi nữa!
Dường như Phúc Thọ Thần đột nhiên cảm thấy gì đó, biến sắc, thân thể liên tục biến hóa, đột nhiên bay ra ngoài.
Chỗ hắn bay tới dường như có phong ấn vỡ tan.
Vô số bão táp thời không thổi quét, nhưng ở trung tâm bão táp, xuất hiện một cái ghế, ghế này làm từ đá, phong cách cổ xưa, nặng nề, không nhìn ra có chỗ nào huyền diệu, nhưng lại cứ như vậy bồng bềnh trong thời không, bất kể là bão táp thời không mãnh liệt thế nào cũng không làm dao động được nó mảy may.
- Đây là đại vị chân thần!
Trong lòng Cổ Trần Sa cũng cực kỳ kích động.
Đúng vậy, đại vị chân thần chính là một cái ghế làm bằng đá, ghế này chỉ cần là cao thủ Thần cấp ngồi lên, có thể có một số năng lực của chân thần, sau đó lại tụ tập tín ngưỡng của chúng sinh, lực lượng của thần vị này sẽ được thôi động triệt để.
Đại vị chân thần, huyền diệu không thể tả, Cổ Trần Sa tất nhiên là có được rất nhiều ký ức thượng cổ, biết rất nhiều bí mật của đại vị chân thần, nhưng có một số việc cần phải tự mình thực nghiệm mới có được thể ngộ tốt nhất.
Cổ Trần Sa muốn rót pháp lực Thiên Đạo Pháp của mình vào trong đại vị chân thần, luyện hóa đại vị này, mượn dùng lực lượng của nó, dung nhập toàn bộ Giải Thoát Cung, Thường Dữ Vô Thường Tiễn, Vạn Tượng Toái Diệt Bổng vào trong thân thể.
Đại vị chân thần đối với hắn mà nói, là rất có giá trị nghiên cứu, có lẽ dựa vào đại vị này, hắn có thể đạt được bí mật sâu hơn của Thiên Đạo Pháp.
Bởi vì, đại vị chân thần cũng là thiên đạo ngưng tụ mà thành.
Lúc này, ở chỗ cao nhất của Phú Quý Sơn, trên bầu trời, một nam tử trung niên và một nữ tử sóng vai mà đứng, đang nói với nhau gì đó.
Nam tướng mạo chất phác, tay áo tung bay, dường như nắm giữ chân lý và pháp tắc tối cao trong thiên địa, không ngờ là Pháp Thánh.
Mà nữ thì là Võ Đương Không.
- Pháp Thánh đại nhân.
Võ Đương Không nói:
- Không ngờ, thần quốc của Lộc Thần lại xuất hiện ở đây, ngươi nói Phúc Thọ Thần liệu có giành được đạo thống và thần vị của thần này không?
- Phúc Thọ Thần là có cơ duyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ giành được. Thần này giỏi tính toán, chính là một tiểu Cự Linh Thần.
Pháp Thánh không ngờ lại đánh giá như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận