Long Phù

Chương 1936: Vô Bất Hủ (2)

Chương 1936: Vô Bất Hủ (2)
- Cái ngươi nói quả thật cũng không sai.
Hồng Linh Sa gật gật đầu:
- Hoàn toàn chính xác, ý chí của cái thứ đồ vật đáng sợ kia căn bản không thể tiêu diệt dễ dàng được, chúng ta có thể nhân lúc Cổ Trần Sa bị kiềm chế mà nhanh chóng phát triển.
- Đã như vậy rồi thì chúng ta phải ký khế ước thôi, không được đổi ý nữa.
Thiên Đế vươn bàn tay ra.
Hồng Linh Sa cũng vươn tay ra.
Hai người cầm lấy tay nhau.
Ầm ầm!
Ngay tại thời khắc nắm tay đó, toàn bộ Nhân Gian Giới, toàn bộ Thiên Đình và còn rất nhiều thế giới khác đột nhiên sinh ra một loại biến hóa không xác định, rất nhiều cao thủ tu luyện đều cảm thấy Nhân Gian Giới được mở rộng một lần nữa, tựa như là đã đoạt được một vận số nào đó trong âm thầm.
Nhất là Thiên Đình, hào quang tỏa sáng, vận số như thác nước tuôn xuống, tất cả các quan viên của Thiên Đình đều cảm thấy bản thân như được phóng thích khỏi gông xiềng nào đó, Bình Cảnh mà bản thân khổ sở tu hành mà cũng không cách nào đột phá được, bây giờ thì lại lập tức đột phá.
Nhất là Pháp Thánh.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tu vi của mình đang liên tiếp tăng lên, tựa như có một loại năng lực có thể được phóng thích ra từ bên trong vận mệnh.
"Bất Hủ."
Pháp Thánh ở trong Thiên Đình, trên đỉnh đầu hắn bỗng xuất hiện từng khe hở, những khe hở này đang không ngừng đánh nát Tế Tự Chi Lực, luyện hoá, tinh luyện và cuối cùng là sinh ra một tia Bất Hủ, phẩm chất của loại Bất Hủ này thật sự vô cùng cao thâm:
"Tầng thứ sáu, Thường Bất Hủ."
Trong nháy mắt, cảnh giới của Pháp Thánh có thể dựa vào Tế Tự Chi Lực mà tinh luyện ra Bất Hủ tầng thứ sáu, Thường Bất Hủ, cấp bậc này cũng chỉ thấp hơn Thiên Đế trước kia một cấp mà thôi.
"Mình thế mà lại tăng liên tiếp tận mấy cấp độ, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ đại vận của mình đã sắp đến rồi sao?"
Pháp Thánh chỉ cảm thấy thực lực của mình thật sự gia tăng quá lớn, hắn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Đế trước kia là cảnh giới Chân Bất Hủ, Bất Hủ tầng thứ bảy.
Cảnh giới này có thể trấn áp tất cả, vậy mà bây giờ Pháp Thánh thoáng một cái là đã đạt tới cảnh giới tầng thứ sáu - Thường Bất Hủ, sợ rằng hắn đã là người đệ nhất trên Thiên Đình, chỉ sau Thiên Đế.
"Vận số của Thiên Đình đã tăng nhiều."
Cổ Trần Sa vừa rời khỏi Nhân Gian Giới thì lập tức cảm nhận được chấn động cực lớn, hắn đưa mắt nhìn sang thì chứng kiến được cảnh tượng này. Trong phút chốc, hào quang từ Thiên Đình đang tản ra khắp bốn phía, chiếu rọi thời không vô cùng vô tận. Cổ Trần Sa không khỏi gật đầu:
"Xem ra là Thiên Đình đang dẹp loạn sự náo động ở Nhân Gian Giới. Cuối cùng tên Thiên Đế đó cũng đã thuyết phục được Hồng Liên Sa liên thủ với hắn. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của mình. Nó cũng không hề tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với mình cả, bởi vì Hồng Linh Sa không phải bị Thiên Đế hàng phục mà chỉ là liên thủ, thậm chí Hồng Linh Sa còn muốn ngồi ngang hàng với Thiên Đế. Hồng Linh Sa này có dã tâm rất lớn, còn hơn cả Thiên Đế nữa. Nếu hai người lục đục với nhau khiến cho Thiên Đình không còn thuần khiết, Thiên Đạo chia thành hai, khi đó cũng sẽ trở thành cơ hội của mình. Thiên Đế muốn mình đối nghịch với thứ đáng sợ bên trong cơ thể của Cổ Đạo Tiên, rồi thực lực của mình sẽ bị kiềm chế. Cũng may là mình có nhiều thời gian, mình lại muốn Thiên Đế và Hồng Linh Sa lục đục lẫn nhau, rồi bị cái thứ đáng sợ kia áp chế. Khi ấy mình sẽ một lưới bắt hết."
- Thả ta ra, thả ta ra. Cổ Trần Sa! Tên súc sinh nhà ngươi lại còn dám bắt ta. Ngươi rõ ràng không tiêu diệt được ta, vậy mà còn muốn hao phí lực lượng đến trấn áp ta. Sau khi bắt được ta, thực lực của ngươi chẳng những không gia tăng mà ngược lại còn sẽ giảm xuống, vậy thì tội gì phải làm thế này hả?
Cổ Đạo Tiên gào thét trong bàn tay của Cổ Trần Sa.
- Ta bắt ngươi lại không phải để luyện hoá ngươi.
Vèo một tiếng, Cổ Trần Sa đã rời khỏi Nhân Gian Giới, đáp xuống bên trong Vĩnh Giới:
- Ta chưa bao giờ luyện hoá bất kỳ kẻ nào. Lấy tu vi của ta bây giờ thì đến bản nguyên biến dị ta cũng chẳng để ý đến nữa là. Ta đã tiếp cận được cảnh giới Bất Hủ tầng thứ chín, Vô Bất Hủ, nhưng chỉ còn kém một chút thời cơ. Ta là vì cảm hoá ngươi, khiến ngươi thay đổi mà thôi. Bản thân ngươi tụ tập một lượng bản nguyên biến dị khổng lồ nhưng lại bị ý chí của thứ đồ vật đáng sợ kia xâm lấn, thậm chí còn khiến cho ngươi không được thanh tỉnh, thời thời khắc khắc đều bị ý chí đáng sợ đó lây nhiễm. Nếu như muốn tiêu trừ nó, hoàn toàn đạt được tự do tự tại thì nhất định phải tiến hành một loạt thủ đoạn.
- Cổ Trần Sa, ngươi thế mà lại muốn thay đổi ý nghĩ của ta, ngươi thật sự là quá mức ác độc, giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất (*), nhưng ngươi lại còn ác độc hơn cả việc giết ta.
(*) Giết người chẳng qua cũng là đầu rơi xuống đất: chỉ là chết thôi cũng không phải là việc gì lớn.
Cổ Đạo Tiên gào thét liên tục, vô cùng bất an.
- Vô Long Chi Đạo.
Lúc này, Cổ Trần Sa cũng không muốn nhiều lời với Cổ Đạo Tiên nữa. Hắn thúc giục Vô Long Tâm Pháp của mình lập tức đáp xuống Văn Minh Trường Hà mênh mông.
Văn Minh Trường Hà này không đầu không cuối, mỗi một gợn sóng bên trong dòng sông này đều là một nền văn minh rực rỡ, trong đó diễn giải ra những tên buôn tay sai, đế vương tướng sĩ, thậm chí các loại quốc dụng hay đạo lý.
Văn Minh Trường Hà chứa đựng hàng trăm nghìn tỷ nền văn minh bên trong đó, cuồn cuộn chảy về phía trước và khám phá ra bờ bến của văn minh.
Trường Hà về chảy xuôi về phía trước, văn minh không ngừng sinh ra đời.
Loáng thoáng có thể chứng kiến được rốt cuộc phần đáy của văn minh là cái gì.
Nếu như Cổ Trần Sa suy tính ra được hết thảy điểm cuối của nền văn minh thì đó chính là Vô Văn Minh, cũng chính là cảnh giới Vô Bất Hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận