Long Phù

Chương 25: Long Kiếm Đảo (1)

Chương 25: Long Kiếm Đảo (1)
Trong sách sử ghi chép bảo vật xuất thế, tinh mang vắt ngang trời cao.
Cổ Trần Sa tinh thần phấn khởi, thúc giục thân pháp, nhanh như chim bay, xuyên toa ở trong rừng cây, rất nhanh đã chạy năm sáu chục dặm.
- Sao lại có mùi máu tươi?
Trong gió lớn thổi tới, mùi máu tươi nồng đậm, Cổ Trần Sa dừng lại, cách đó không xa là một ngọn núi lõm, lại có bó đuốc lắc lư, bóng dáng lập loè, trên mặt đất có thi thể, đều mặc quần áo màu đen, ngay cả đầu cũng bị bao trùm, tay cầm trường đao sáng như tuyết.
Trên trường đao có thể chứng kiến hoa văn rõ ràng, đó là đặc thù của lãnh thiết, chém người như cắt đậu hủ, hơi chút huy động đầu người sẽ rơi xuống.
Tối thiểu có vài chục hắc y nhân bao bọc vây quanh sơn cốc, trên mặt đất đã chết hơn mười người, máu tươi nhuộm hồng cả tuyết trắng.
Trong sơn cốc nửa ngồi một nữ tử, mặc áo khoác bằng da hồ, trên người cũng nhiễm vết máu loang lổ.
- thiếu đảo chủ, ngươi đến bước đường cùng rồi. Vừa rồi một kích kia, ngươi ngay cả Vạn Kiếm Phù cũng tiêu hao hết, giết chúng ta nhiều cao thủ như vậy, hiện tại ngươi còn có thể nhúc nhích không?
Thủ lĩnh của hắc y nhân bức bách lên, nhưng không dám tới gần, sợ nữ tử này còn có năng lực phản kích.
- Các ngươi phản bội bổn tọa.
Bờ môi của nữ tử tái nhợt, nhưng trong giọng nói vẫn có uy nghiêm cực lớn.
- Cổ Hằng Sa kia cho các ngươi chỗ tốt gì? Để các ngươi cam nguyện làm nội ứng, bán đứng Long Kiếm Đảo ta. Các ngươi không sợ sau khi hải ngoại chư đảo biết, sẽ đuổi giết các ngươi?
- Thiếu đảo chủ, đại thế hiện tại ngươi cũng biết, Đại Vĩnh Vương Triều như mặt trời ban trưa, lực lượng của Thiên Phù Đại Đế có thể sát thần, hải ngoại chư đảo sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào triều đình tay, các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cuối cùng cũng chỉ còn đường chết. Còn không bằng bán cái giá tốt, đại điện hạ là người đứng đầu trong các hoàng tử, uy danh hiển hách, tay cầm trăm vạn đại quân, là một chủ tử tốt, ta xem thiếu đảo chủ không nên ngu xuẩn mất linh, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, làm tiểu thiếp của đại điện hạ đi.
Hắc y nhân cầm đầu vừa nói vừa quan sát nữ tử thiếu đảo chủ có phải thật đã mất đi sức chiến đấu hay không.
- Nguyên lai là người của hải ngoại chư đảo? Còn có quan hệ với lão Đại Cổ Hằng Sa.
Cổ Trần Sa nghe được rõ ràng, trong nội tâm thầm nghĩ.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa chính là nhân vật kinh thiên động địa trong hoàng thất, võ công sâu không lường được, sớm đã tu thành Đạo cảnh, thậm chí trước kia khi Thiên Phù Đại Đế tranh đoạt ngôi vị cũng nổi lên tác dụng mấu chốt, bây giờ quyền cao chức trọng, nhiều năm mang binh trấn thủ duyên hải, chinh chiến hải ngoại.
Thiên Phù hoàng triều không biết tiêu diệt bao nhiêu tông môn, rất nhiều dư nghiệt tông môn đều chạy trốn ra hải ngoại, tùy thời ngóc đầu trở lại, triều đình cực kỳ xem trọng chuyện này, tu kiến kênh đào nối thẳng biển rộng, cũng chính là để cho tiện vận chuyển vật tư tác chiến từ nội địa ra biển.
Chính bởi vì như thế, thế lực của Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa là mạnh nhất trong các hoàng tử, ngay cả Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa do Hoàng Hậu thân sinh cũng không bằng. Đương nhiên đây là thế lực, không phải tu vi chân chính. Trên tu vi mà nói, chỉ sợ vẫn là Thất hoàng tử càng hơn một bậc.
- Đây là người Đại hoàng tử muốn, ta có nên cứu hay không?
Cổ Trần Sa tính toán:
- Năm đó ta nhớ sau khi mẫu thân tự sát, mẫu thân của Đại hoàng tử lập tức phái thái giám lấy đi chiếc nhẫn của mẫu thân. Lúc ấy ta không biết tầm quan trọng của chiếc nhẫn kia, về sau mới thăm dò được chiếc nhẫn kia tên Cự Linh Giới Chỉ, chính là xương ngón tay của Cự Linh Thần để lại nhân gian tạo thành, bất luận kẻ nào đeo lên, đều được lực lượng trong giới chỉ phạt mao tẩy tủy, cải biến thể chất, dần dần trở nên lực lớn vô tận, xé rách mãnh thú. Khoản sổ sách này ta sớm muộn sẽ đòi lại, hiện tại coi như thu chút tiền lãi. Hơn nữa đám người kia vây quanh một nữ tử, không cứu cũng không phù hợp đạo nghĩa, nếu để cho ta đụng phải, thì xem như thiên ý nha.
Những hắc y nhân kia mỗi người võ công cao cường, Cổ Trần Sa cũng không có ý tứ phớt lờ, hắn dùng khăn che kín mặt, vô thanh vô tức tiến lên.
- Ai!
Thời điểm hắn muốn tiếp cận, đột nhiên thủ lĩnh hắc y nhân kia rống to, trông về phía hắn.
Toàn thân Cổ Trần Sa nhói nhói, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, rất không thoải mái.
- Tông Sư!
Chỉ có Tông Sư mới mẫn cảm như vậy, sử dụng tinh thần tập trung mình.
Hắn lập tức phát động thân pháp, nhanh chóng xuyên toa, giết vào trong đám người.
Rầm rầm rầm!
Liên tục xuất chưởng, mấy hắc y nhân cản đường bị hắn đánh bay, rơi xuống trong đống tuyết hôn mê, hắn cũng không có hạ sát thủ, mà sử dụng thủ pháp Cự Linh Chưởng trong Cự Linh Thần Công, hắn chỉ là vì cứu người, không cần phải giết người.
Cự Linh Thần Công đã bị hắn luyện ba bốn thành hỏa hầu, dù chưa trải qua thực chiến, còn có chút không thạo, nhưng lấy lực lượng của hắn thúc giục, cũng vô cùng hung hãn.
- Trảm bộc!
Đao mang phá vỡ bầu trời, khí thế như thác nước. Thủ lĩnh hắc y nhân kia phóng qua, thân pháp nhẹ nhàng, đao thế lại mang theo máu tanh, đoạt hồn phách người.
- Lợi hại!
Cổ Trần Sa tay không tấc sắt, không dám sử dụng thân thể huyết nhục ngăn cản lưỡi dao sắc bén, nhất là đao của Tông Sư.
Võ công đến Tông Sư cảnh, hái lá phi hoa, cỏ cây làm kiếm cũng có thể xuyên thủng áo giáp, có thể cho Tông Sư tùy ý chém thân thể, cũng chỉ có cường giả tu luyện tới Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt mới được.
Chân hắn bước về phía trước, thi triển thân pháp trong Nhật Nguyệt Luyện, như ánh sáng xuyên qua khe nhỏ, chỗ nào cũng có.
Nữ tử kia trông thấy thân pháp này, ánh mắt không khỏi kinh ngạc, giống như chưa từng gặp qua võ học kỳ diệu như thế.
Bằng vào thân pháp này, Cổ Trần Sa đã đến trước mặt nữ tử, bắt lấy bả vai của nàng, không nói không rằng, lần nữa nhảy lên, xông ra lớp lớp vòng vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận