Long Phù

Chương 464: Âm thầm trợ lực (2)

Chương 464: Âm thầm trợ lực (2)
Trong nội tâm hơi suy nghĩ, hắn âm thầm rót Tiên Thiên cương khí vào cơ thể nữ tử áo trắng.
Tiên Thiên cương khí của hắn đã biến hóa vô hình, có thể từ vô hình biến thành hữu hình, vận dụng xảo diệu, tùy tâm mà động.
Nữ tử áo trắng chấn động, lộ ra vẻ mặt khó tin:
- Giống như, đã có cảm ứng.
- Cảm ứng cái gì?
Tiểu Thanh vội vàng hỏi.
Nữ tử áo trắng cũng không nói chuyện, Tiên Thiên cương khí trong cơ thể nàng vận chuyển càng ngày càng nhanh hơn, toàn thân có tiếng vạn long gào thét rót vào trong tượng thần, bên trong tượng thần giống như có vật gì đó bị kích hoạt, cũng toả ra ánh sáng màu bạc.
- Yêu Thánh phù lục.
Đúng lúc này, trong cơ thể nữ tử áo trắng có một tấm phù lục bay vào trong tượng thần.
Rặc rặc!
Toạ độ không gian trong tượng thần mở ra, sau đó không biết trong không gian loạn lưu thần bí nào đó, một quyển Yêu thư bị hấp dẫn, bay ra khỏi tượng thần.
Quyển sách này làm bằng da, rất là tang thương, phía trên là yêu dị phù văn, cổ xưa mà thần bí, phù văn trên sách giống như có ngàn con mắt, nhiếp tâm hồn người khác.
- Thiên Yêu Chi Thư.
Cổ Trần Sa vừa nhìn đã biết rõ cuốn sách này chính là Yêu tộc bảo điển trong truyền thuyết, là thần khí cùng cấp bậc với Vô Cực Thiên Thư, Vĩnh Hằng Thiên Thư.
Bản thân quyển sách này cũng là Pháp bảo vô thượng, hoặc nói là nó có sinh mệnh.
Nhưng mà, cuốn sách này vẫn ngủ say, cũng không có thể hiện ra uy năng.
- Quả nhiên hai Yêu Xà có chút duyên phận.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Thứ này phải có duyên mới có thể đạt được, nếu như ta suy đoán không sai, tượng thần là một tiết điểm liên tiếp thời không loạn lưu, chỉ cần đạt được truyền thừa nào đó, đưa năng lượng vào bên trong, tượng thần sẽ từ thời không loạn lưu kêu gọi Thiên Yêu Chi Thư, cuốn sách này cũng sẽ bị hấp dẫn, rơi vào trong tay người hữu duyên, cuốn sách này uy năng thật lớn, đáng tiếc trải qua đại chiến năm đó tiêu hao thật lớn, bây giờ đang trong trạng thái ngủ say, chỉ có một chút bản năng.
Cuốn sách này là chí bảo ngút trời, thánh thư của Thượng cổ Yêu tộc, Cổ Trần Sa ngược lại không có ý kiến gì, hắn cũng không muốn cướp đồ của hai nữ tử.
- Thiên Yêu Chi Thư!
Thanh Bạch Nhị Xà cực kỳ kích động, cuốn sách này trong đó ghi chép tuyệt thế Yêu thuật không nói, càng là một kiện hầu như vô địch Pháp bảo, đạt được về sau hai người tu vi về sau thuận buồm xuôi gió, một bước lên trời.
Bạch Xà vẫy tay, muốn thu quyển sách này.
Vào lúc này lại có dị biến xảy ra.
Trên bầu trời, đùng đùng! Gió lớn bộc phát, sau đó mây đen giăng đầy, hắc khí cuồn cuộn, che phủ toàn bộ miếu thờ.
Sau đó, trong hắc khí, một bàn tay lớn vài mẫu xuất hiện, chỉ một chiêu, Thiên Yêu Chi Thư liền bay về phía bàn tay này.
Thanh Bạch Nhị Xà chấn động, bọn chúng muốn bay lên, nhưng không làm nên chuyện gì, bàn tay toả ra sát khí ngập trời, chấn nhiếp bọn họ không thể nhúc nhích, Cương khí toàn thân không thể vận chuyển.
Đó là uy năng chấn nhiếp tâm linh.
Cổ Trần Sa vừa nhìn đã biết rõ, hắc khí và bàn tay tu vi rất mạnh, là do Tiên Thiên cương khí biến thành, bằng vào thực lực Thanh Bạch Nhị Xà là không thể ngăn cản, dù rót Cương khí vào trong người bọn họ cũng không làm được gì.
Bảo bối như Thiên Yêu Chi Thư không thể rơi vào tay người này.
Lập tức, Cổ Trần Sa muốn ra tay.
Nhưng đúng lúc này, trên Thiên Yêu Chi Thư xuất hiện một đạo hào quang, một nữ tử xuất hiện trong hào quang.
Nữ tử này giống như đúc tượng thần Hồ Cô Thần trong thần miếu, nhất là sau lưng còn có chín cái đuôi, đó là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nữ tử trên Thiên Yêu Chi Thư vẫy tay một cái, Lôi quang đột nhiên hạ xuống.
Giữa trời có sét lớn giáng lâm, bàn tay biến mất, tất cả mây đen cũng tan biến.
Trong mây đen có tiếng kêu thảm thiết, một bóng đen lao nhanh như chim sợ cành cong, cũng không dám quay đầu lại.
Sau khi mây đen và bàn tay biến mất, nữ tử Cửu Vĩ Thiên Hồ xem tiếp, mỉm cười gật đầu với Cổ Trần Sa, đột nhiên biến mất, Thiên Yêu Chi Thư rơi xuống trong tay Cổ Trần Sa.
- Hồ Cô Thần hiển linh, vì cái gì Thiên Yêu Chi Thư lại rơi vào tay hắn? Chẳng lẽ hắn cũng là người có duyên phận?
Thanh Bạch Nhị Xà chấn động.
Cổ Trần Sa cũng ngạc nhiên, hắn biết rõ, bản thân che giấu có khả năng bị Hồ Cô Thần lưu lại ý niệm trong Thiên Yêu Chi Thư nhìn ra manh mối.
Hắn tu vi tinh thâm phải không sai, cao thủ cấp bậc Đại Đạo Kim Đan cũng nhìn không ra, cự yêu như Hồ Cô Thần nhất định phát giác thứ gì đó.
- Tiểu sinh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Cổ Trần Sa trông thấy ánh mắt cổ quái của Thanh Bạch Nhị Xà nhìn mình, vội vàng đưa Thiên Yêu Chi Thư tới:
- Cuốn sách này trả lại cho hai vị cô nương, ta không có ý định tham lam bảo vật.
- Công tử cao thượng, tiểu nữ tử rất bội phục.
Bạch Xà tiếp nhận Thiên Yêu Chi Thư, khom người:
- Công tử cũng là người có cơ duyên, chúng ta không dám vi phạm Hồ Cô Thần an bài, nếu công tử cố ý, có thể đi theo chúng ta cùng tu luyện quyển sách này?
- Tỷ tỷ.
Tiểu Thanh vội vàng nói:
- Tại sao có thể.
- Vừa rồi Hồ Cô Thần lưu lại ý chí thay chúng ta đuổi đi địch nhân, sau đó thả Thiên Yêu Chi Thư vào tay công tử, bởi vậy có thể thấy được, công tử là người có duyên, chúng ta không thể vi phạm ý chí Hồ Cô Thần.
Bạch Xà lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn cản Tiểu Thanh phản đối.
- Vậy tốt rồi.
Tiểu Thanh cực kỳ không tình nguyện.
- Đa tạ hai vị Tiên tử.
Cổ Trần Sa cũng không tham lam công pháp Thiên Yêu Chi Thư, hắn chỉ muốn thông qua dấu vết lưu lại tìm hiểu Vạn Long Sào và Cự Linh Thần sau lưng Cổ Đạn Kiếm đang làm gì tại Võ Châu thành.
Thiên Yêu Chi Thư xuất thế, dẫn động rất nhiều thế lực, hai nữ đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Cổ Trần Sa đi theo hai nữ, có lẽ sẽ đạt được nhiều tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận