Long Phù

Chương 1856: Bắt đầu rối ren (2)

Chương 1856: Bắt đầu rối ren (2)
Tự mình tế tự chính mình.
Mục đích của tế tự là mở ra nội tâm của bản thân, khiến cho sức mạnh bên trong nội tâm mình thật sự được phóng thích ra ngoài.
Két két két...
Trong quá trình tế tự, trên đầu tất cả các quan viên trong triều đình đều xuất hiện hiện tượng sấm vang chớp giật. Đây không phải là tia chớp thật sự mà là sự đan xen của nhiều suy nghĩ ở thẳm sâu trong nội tâm, cuối cùng sinh ra cộng hưởng và tạo nên một khung cảnh kỳ lạ.
Trong lúc đang tế tự, Cổ Trần Sa căn bản không hề xuất hiện.
"Làm sao đây?"
Nam Cung Huân nhíu mày:
"Chúng ta có nên cúng tế theo hay không đây?"
"Cứ chờ xem đã, một khi tế lễ sẽ đồng nghĩa với việc chúng ta tin tưởng vào Vô Long Tâm Pháp của Cổ Trần Sa và tán thành hết triết lý của hắn. việc này sợ rằng không phải là điều tốt đẹp gì cho chúng ta lắm."
Hư Tử Vũ nói:
"Hơn nữa, ta phải giết tên Gia Cát Nha và thôn tính tên này thì mới có được sự tán thành của Tinh Thần, cuối cùng mới thu thập được hàng vạn Tinh Thần."
"Nhưng mà, ngươi có thật sự tin rằng Vô Long Tâm pháp có thể mở rộng nội tâm của mọi người, để đến cuối cùng mọi người không cần dùng bất kì một vật nào khác mà vẫn có thể tu hành không? Không chịu ảnh hưởng của nhân quả, không chạm đến số mệnh, không lây nhiễm vạn vật sao? Tất nhiên cao thủ thuộc cấp bậc Thiên Tôn kia được cho là đã nhảy ra khỏi Tam Giới, không nằm trong Ngũ Hành. Nhưng trên thực tế, để tiến xa hơn thì vẫn cần sự hỗ trợ của nhiều vật bên ngoài, ví như thu thập chúng sinh để sản sinh ra tế tự."
Đoạn Tiếu Tiên nói.
"Ta cũng không dám chắc nữa."
Hư Tử Vũ cau mày:
"Nếu như có thể thành công, vậy quả thực một nền văn minh hoàn toàn mới sẽ được khai sáng. Thiên Đạo cũng không có bất kì sức mạnh nào để ràng buộc nền văn minh này."
"Loại công pháp đấy, ta cảm thấy chúng ta có thể tu hành được đó. Bởi vì công pháp này có thể khiến cho chúng ta hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo."
Nam Cung Huân nói:
"Khi ta có được Hỗn Nguyên Thiên Trụ, mặc dù ta có thể luyện chế thành bảo pháp, nhưng ta cứ cảm giác như ở nơi u ám nào đó, Thiên Đạo Thiên Đế vẫn đang nắm giữ tất cả mọi thứ."
"Không sai. Thiên Đạo Thiên Đế đang khống chế chúng ta. Nhưng ngươi học được Vô Long Tâm Pháp, vậy thay vào đó lại trở thành vật khống chế trong tay Cổ Thành Sa."
Đoạn Tiếu Tiên lắc lắc đầu:
"Chúng ta có thể hiểu rõ Vô Long Tâm Pháp, nhưng tuyệt đối không thể tu luyện. Nếu muốn tu luyện thì phải có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Ánh mắt của Hư Tử Vũ lóe sáng lên:
"Ta biết rồi. Sau khi Cổ Trần Sa bị chôn vùi trong cát bụi thì việc chúng ta tu luyện Vô Long Tâm Pháp cũng sẽ không có thứ gì có thể ngăn cản được nữa."
"Đúng vậy."
Nam Cung Huân gật gật đầu.
Răng rắc răng rắc...
Ngay lúc cả ba người bọn hắn đang giao lưu qua nội tâm, đột nhiên sấm chớp trên đầu các quan viên triều đình tăng mạnh rồi xông thẳng vào bên trong Hệ Tinh Bích. Ngay lập tức toàn bộ quả cầu pha lê phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Vốn dĩ chỉ có viên quan triều đình dùng Vô Long Tâm Pháp trong lòng mình để cúng tế bản thân. Thế nhưng nhiều năm nay, Vĩnh Triều cũng đã lôi kéo không biết bao nhiêu lòng người ở nhân gian rồi, do đó thế gian cũng có rất nhiều người theo bước chân quan viên mà tiến hành tế tự.
Trong quá trình tế tự, bọn hắn nhận ra rằng tiềm năng được tạo ra sâu trong nội tâm của mình ngày càng lớn hơn và dường như đã thực sự mở ra một luồng năng lực nào đó.
Kết quả là ngày càng có nhiều người tế tự theo triều đình.
Tình huống này càng ngày càng bành trướng ra giống với việc chơi ném tuyết vậy.
Vận mệnh quốc gia thật sự đã vươn tới đỉnh cao, sau đó chui vào Hệ Tinh Bích, khiến cho Hệ Tinh Bích bắt đầu bành trướng và thôn tính từng khối Đại Lục của Thiên Giới.
- Không ổn rồi!
Lúc này, Trương Tự Nhiên đang tham gia tế tự cùng với quan viên, đột nhiên sâu bên trong nội tâm hắn ta lóe lên, một ý niệm huyền diệu bắt đầu khởi động:
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ gặp phải rủi ro khôn lường mất. Ta đã hoàn toàn đánh giá thấp sức mạnh của triều đình, còn có độ bành trướng của Vô Long Tâm Pháp này. Khi Hệ Tinh Bích mở rộng thì sẽ thâu tóm toàn bộ Thiên Giới vào bên trong đó, trở thành một thế giới vô cùng vô tận như thế một quả cầu tuyết lăn tròn, đó chính là Thời Không Loạn Lưu. Sau đó lại khuếch đại vô cực một lần nữa. Đến lúc đó, Thiên Đế ắt hẳn phải ra tay rồi nhỉ."
Đùng đoàng!
Ngay trong nháy mắt khi tâm niệm của Trương Tự Nhiên lóe lên, bỗng nhiên, toàn thân Nam Cung Huân sinh ra sự biến hóa lạ lùng không thể tưởng tượng nổi.
- A, sao lại thế này!
Nam Cung Huân đột nhiên phát hiện tu vi khắp trên cơ thể mình đã mất đi một lượng lớn, toàn bộ đều bị hấp thụ vào bên trong pháp bảo của Hỗn Nguyên Thiên Trụ mà hắn mang theo bên ngươi kia.
Trong phút chốc, khắp cả người Nam Cung Huân đã hoàn toàn bị hút sạch, giờ đây chỉ còn lại một thân thể trống rỗng.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết mà hắn ta còn không thốt lên được, hoàn toàn chết đi, thay vào đó là một cây cột khổng lồ đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận