Long Phù

Chương 1166: Sợ tới mức ngắc ngoải (2)

Chương 1166: Sợ tới mức ngắc ngoải (2)
Lôi Cực Huyết cũng biến hóa thành một tượng quỳ màu vàng, cùng với Lôi Cực Nguyên quỳ song song trên quảng trường, có thể phát ra âm thanh, nhưng không có thần thông pháp lực, người thường cũng có thể tiến lên đánh đập, nhổ nước bọt vào hắn.
Hai cường giả Thần cấp của Lôi gia trong nháy mắt đều bị giam cầm, quỳ xuống như vậy.
Hơn nữa là phải vĩnh viễn quỳ ở đây.
Đây mới là trừng phạt tàn khốc nhất, làm nhục nhất, cho dù là trực tiếp diệt sát bọn họ cũng không tàn khốc như vậy.
Một trận gió lạnh thổi qua, toàn bộ triều đình trừ Tĩnh Tiên Ti ra, tất cả mọi người đều cảm thấy gáy lạnh toát, Lôi Cực Huyết và Lôi Cực Nguyên quỳ ở bên ngoài, la hét ầm ĩ, hai cường giả Thần cấp uy danh hiển hách, tồn tại ngàn năm, vận chuyển thương sinh, cao cao tại thượng, hiện tại trải qua bị làm nhục, muốn sống không được, muốn chết không xong, cho dù là người trung thành và tận tâm với triều đình, cũng cảm nhận được uy nghiêm của Hoàng đế.
Mấy năm nay, Thái tử Cổ Huyền Sa nhút nhát ba phải, mà Võ Đương Không làm Giám Quốc Minh Phi nương nương, lại hại nước hại dân, tuy triều đình có Tĩnh Tiên Ti khổ sở chống đỡ, dân gian phát triển phồn vinh, nhưng uy tín và pháp luật của triều đình cũng bởi vì Thái tử và Võ Đương Không mà dần dần mất đi sự kính sợ nào đó.
Cứ thế mãi, không phải là chuyện tốt.
Thiện ác không báo, phạm pháp không truy xét, lòng người dần dần sẽ tan, Võ Đương Không và Thái tử ngồi ở địa vị cao trên triều đình, đảo hành nghịch thi, lại không bị trừng phạt, trong lòng các quan viên đích xác rất chua xót.
Ai nấy đều hy vọng Thiên Phù Đế xuất hiện.
Hiện tại, kim bài của Thiên Phù Đế cuối cùng cũng thể hiện ra, uy năng trực tiếp bắt lấy hai cường giả Thần cấp, quỳ gối trước đại điện, quả thực khiến triều đình phấn chấn tinh thần.
Ban đầu là kính sợ, sau khi kính sợ qua đi, có một số Tổng đốc, đại thần có một loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
- Hoàng thượng, cuối cùng thì ngài cũng thể hiện ra uy năng rồi.
Có lão thần của Lễ bộ rầm một tiếng qùy xuống, liên tục dập đầu với kim bài trên bảo tọa:
- Đương kim triều đình, Thái tử vô năng, gian phi đảo loạn triều cương, ma tai đột kích, thế gia bức bách, đã có xu thế sụp đổ, khẩn cầu Hoàng thượng xuất hiện, quét sạch triều cương.
- Khẩn cầu Hoàng thượng xuất hiện, quét sạch triều cương!
Lúc này, rất nhiều đại thần cũng đều quỳ xuống, liên tục thỉnh cầu.
Tới cuối cùng, triều đình từ trên xuống dưới, ước chừng có ngàn vạn quan viên, giống như trời long đất lở dập đầu với kim bài đó.
Có điều kim bài cũng không có động tĩnh gì.
Cao thủ Thần cấp của các thế gia ngơ ngác nhìn nhau, tiến không được, lui cũng không xong.
- Chư vị thần công!
Lúc này Lâu Bái Nguyệt đứng lên:
- Hoàng thượng bế quan, khẳng định là có đại sự quan trọng, huống hồ đương kim thiên hạ, cục diện vẫn chưa tới mức không thể vãn hồi, chúng ta việc gì phải kinh động tới Hoàng thượng? Hơn nữa, năm đó Hoàng thượng ban cho ta kim bài, từng nói rằng, quan viên triều đình chúng ta phải tự lập tự cường, một mình đảm đương một phía, cho dù là không có Hoàng thượng, cũng có thể ngăn cản ma tai, khiến thiên hạ cường thịnh, nếu mọi chuyện đều dựa vào Hoàng thượng, vậy thần công thiên hạ chúng ta có khác gì trẻ con? Hoàng thượng bế quan, trên thực tế cũng là đang khảo nghiệm chúng ta, để chúng ta có thực lực một mình đảm đương một phía.
- Ý của Hoàng thượng chính là như vậy, chư vị thần công, xin đứng lên đi.
Cự Thạch Hầu cũng lên tiếng,
- Chúng ta mở đại hội trên triều đình, chính là để thể ngộ ý tứ của Hoàng thượng.
Rất nhiều thần công nghe thấy vậy, cũng đều đứng lên.
Võ Đương Không thấy tình huống như vậy, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến run rẩy cả người, nhưng nàng ta cũng không có biện pháp gì.
May mắn là nàng ta chưa nghe theo lời xúi bẩy của các thế gia đó, cầm ra Tế Thiên Phù Chiếu trực tiếp đăng cơ, trở thành Thiên tử, nếu không sợ rằng kết cục cũng chẳng khác gì Lôi Cực Nguyên, Lôi Cực Huyết.
- Đáng giận, Thiên Phù Đế vẫn lưu lại nhiều thủ đoạn như vậy, những thế gia này ủng hộ ta đăng cơ, kỳ thật là đang lấy ta ra thử điểm mấu chốt của Thiên Phù Đế, nếu ta thật sự đăng cơ, chỉ sợ cũng xuất hiện một màn tàn nhẫn, những thế gia này cũng sẽ tìm được cơ hội, nói không chừng sẽ cướp lấy Tế Thiên Phù Chiếu của ta.
Lúc này Võ Đương Không cũng hận những thế gia thiên hạ đó tới thấu xương.
- Nhị ca, Thái tử.
Cổ Trần Sa nói với Cổ Huyền Sa:
- Ngươi là Thái tử phụ hoàng tự mình sắc phong, Tĩnh Tiên Ti chúng ta không thể phế bỏ ngươi, nhưng hành vi của ngươi hôm nay thật sự rất khiến thần công thiên hạ thất vọng, hành vi của Võ Đương Không, ngươi cũng thấy rồi, không ngờ cấu kết với thế gia thiên hạ, mưu toan đăng cơ, trở thành Thiên tử, cái này đã không khác gì phản nghịch, mà ngươi còn giúp đỡ Võ Đương Không, ngươi là muốn thế nào? Chẳng lẽ sau khi nàng ta đăng cơ, ngươi còn có thể tiếp tục làm Thái tử của ngươi à?
- Thập cửu đệ, ngươi hiểu lầm ta rồi.
Cổ Huyền Sa vội vàng lên tiếng:
- Không phải là ta giúp đỡ Võ Đương Không, có điều Minh Phi nương nương cũng là trưởng bối của chúng ta, được Hoàng thượng tự mình sắc phong, để nàng ta làm Giám Quốc, đó cũng là thánh chỉ của Hoàng thượng, Tĩnh Tiên Ti, ngang nhiên ở trên triều đường bức, đây là lễ nhân thần à? Đây cũng là đang phủ định thánh chỉ của Hoàng thượng, đại nghịch bất đạo. thân là Thái tử, tất nhiên phải chủ trì công đạo chứ.
Ngữ khí nói chuyện của Cổ Huyền Sa bắt đầu có chút chịu thua, nhưng về sau vẫn già mồm át lẽ phải.
- Cổ Huyền Sa, ngươi thực sự muốn đối nghịch với nghiệp lớn thiên thu của Hoàng thượng ư:
Lâu Bái Nguyệt thì không nói chuyện khách khí như Cổ Trần Sa:
- Ta tay cầm kim bài, chính là đại biểu cho Hoàng thượng, Hoàng thượng đã có thể lập Thái tử ngươi, cũng có thể huỷ bỏ ngươi, có thể lập Minh Phi, cũng có thể đày Minh Phi vào lãnh cung, vĩnh viễn giam cầm lại, chỉ bằng vào hành vi mấy năm nay của Võ Đương Không, ta thấy cho dù là lăng trì xử tử cũng không quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận