Long Phù

Chương 1935: Vô Bất Hủ (1)

Chương 1935: Vô Bất Hủ (1)
- Thiên Đế, ngươi cũng đã biết tính toán của ta rồi, đó chính là thống nhất Nhân Gian Giới, cướp lấy Thiên Đình, thu thập tế tự, sau đó thì hàng phục ngươi, hàng phục cả Cổ Trần Sa, thành lập nên một nền văn minh vô thượng vượt qua được Vô Long Tâm Pháp của Cổ Trần Sa.
Lúc này, Hồng Linh Sa căn bản không sợ Thiên Đế.
Tu vi của nàng ta đã ngưng tụ lại, trở nên càng ngày càng mạnh, lại còn luyện chế nhiều người đoạt được bản nguyên biến dị như vậy thành Hộ Pháp bên trong Thần Quang.
- Hồng Linh Sa, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Thiên Đế cười cười:
- Đúng là năng lực bây giờ của ngươi không tệ lắm, nhưng nếu muốn hàng phục được ta hay Cổ Trần Sa thì ngươi vẫn còn kém rất nhiều.
- Thiên Đế, ngươi tới nơi này là muốn trấn áp ta sao?
Hồng Linh Sa biết rõ Thiên Đế không có ý tốt gì cả, Nhân Gian Giới này dù sao đi nữa cũng là của Thiên Đế, như vậy chẳng khác nào mình đang chiếm đoạt tài sản của hắn.
- Không phải, ta tới đây là để hợp tác cùng với ngươi, nếu như ngươi còn muốn nhanh chóng thăng chức thì nhất định phải hợp tác với ta. Bây giờ ngươi đã thành lập quốc gia, tụ tập tín ngưỡng, nhưng cũng chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi. Hơn nữa còn sẽ gặp phải sự chèn ép của ta, nếu như chúng ta hợp tác thì thậm chí ta còn có thể cho ngươi một nửa tế tự trong thiên địa, như thế nào?
Thiên Đế nói.
- Một nửa tế tự?
Hồng Linh Sa nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi:
- Thiên Đế, ngươi cũng thật là hào phóng đó, chẳng lẽ ngươi không sợ ta đảo khách thành chủ sao? Ta biết rõ trên người của ta có chút khí chất của Thiên Hậu, nhưng vị trí Thiên Hậu này đối với ta mà nói thì thật sự quá nhỏ rồi. Nếu ngươi muốn mời chào ta thì tuyệt đối không thể coi ta như Thiên Hậu.
- Vậy cái ngươi muốn là gì?
Thiên Đế rất có kiên nhẫn hỏi.
- Rất đơn giản, ta muốn làm Đạo Tổ, ngang hàng cùng với ngươi, phân chia cái gọi là Thiên Đạo ra thành Thiên và Đạo. Thiên chính là Thiên Đế, còn Đạo là Đạo Tổ. Thiên Hậu là cái quái gì chứ. Ngươi vẫn nên chọn lại một lần nữa đi, sau này chúng ta chia đều thiên địa, ngươi quản Thiên, ta quản Đạo. Cứ như vậy, âm dương chia đều, không có bất kỳ nghĩ vấn gì nữa.
Dường như Hồng Linh Sa đã sớm suy nghĩ kỹ về địa vị của mình.
- Ngươi muốn làm Đạo Tổ? Thiên Đình căn bản không có chức vị này.
Thiên Đế cau mày.
- Thiên Đình cũng không hề có chức vị Biến Pháp Thiên Vương, nhưng chẳng phải Pháp Thánh vẫn làm đấy sao? Nếu như ngươi muốn biến pháp thì phải triệt để một chút. Ta biết ngươi muốn đoạt được tất cả quyền hành, nhưng hiện tại, ngươi căn bản không nắm giữ được cục diện. Nếu như ta suy đoán không lầm thì Thiên Đình đã xảy ra một sự kiện lớn, đó chính là chuyện Cổ Đạo Tiên tấn công Thiên Đình của ngươi. Thế nhưng Cổ Trần Sa xuất hiện và truy bắt Cổ Đạo Tiên đi ngay trước mắt ngươi. Cho nên ngươi đã cảm nhận được mối nguy hiểm cực lớn. Vì ngươi muốn nhanh chóng dẹp náo động ở Nhân Gian Giới nên mới tới chiêu mộ ta đúng không?
Hồng Linh Sa có một loại cảm giác đã nhìn thấu mọi việc.
- Hiện tại, thế lực đã được phân chia rõ ràng rồi, Vĩnh Giới của Cổ Trần Sa là hệ thống, có thực lực mạnh nhất, còn Dị Giới thật ra cũng phụ thuộc vào Cổ Trần Sa. Cái tên Dị Giới này cũng là do Cổ Trần Sa đặt, vậy nên ta mới một mực không đi hàng phục Dị Giới. Còn có hai cỗ thế lực khác, một cỗ là thuộc về ta, một cỗ thì thuộc về ngươi, nếu như chúng ta kết hợp thì sẽ có thể cùng nhau chống lại Cổ Trần Sa.
Hồng Linh Sa nói:
- Ý nghĩ của ngươi quả thật rất tốt, ta cũng nguyện ý đáp ứng. Bây giờ điều duy nhất còn vướng bận chính là ngươi có thể thoả mãn yêu cầu của ta hay không. Ta muốn làm Đạo Tổ, địa vị cao cả, hơn nữa những thuộc hạ này của ta đều phải thuộc về hệ thống Đạo Tổ, không thuộc về hệ thống Thiên Đình. Bọn họ có thể nghe theo ngươi sai khiến, nhưng ngươi không thể giáng bọn họ vào Luân Hồi, cũng không thể trừng phạt bọn họ, nếu bọn họ phạm phải sai lầm thì ta đến xử trí.
- Ngươi đây là muốn thành lập một cái Thiên Đình thứ hai còn gì. Việc này chỉ sợ là có chút khó khăn, ngược lại còn làm hỏng mất trật tự của bọn ta.
Thiên Đế căn bản không thể nào đáp ứng chuyện như vậy. Nếu như làm như vậy, chẳng những hắn không đạt được mục đích liên hợp mà ngược lại sẽ hoàn toàn phân tán trật tự và luật pháp của Thiên Đình, tạo thành hai bên tranh đấu, sau này sẽ hỗn loạn vô cùng.
- Nếu như ngươi đã không thể đáp ứng được cái này, vậy thì quên đi.
Hồng Linh Sa cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta sau này trở thành Thiên Hậu của ngươi? Ngươi nghĩ đẹp thật đấy. Nếu như ngươi nói ra yêu cầu này, vậy thì chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa, ta sẽ lập tức đi tìm Cổ Trần Sa liên thủ rồi tiêu diệt ngươi.
- Ta có thể đáp ứng cho ngươi làm Đạo Tổ, nhưng có một điều không được, đó chính là trừ ngươi ra thì những thuộc hạ mà ngươi sở hữu đều phải quy thuận vào trong hệ thống của Thiên Đình. Ta sẽ là người nắm giữ sống chết của bọn họ, chỉ có ngươi là không bị ta tiết chế. Ngươi làm Đạo Tổ của ngươi, cao cao tại thượng, tất cả tế tự của Thiên Đình, chúng ta đều phân chia sòng phẳng, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi chuyện đó.
Thiên Đế cò kè mặc cả:
- Hồng Linh Sa, ngươi suy nghĩ lại một chút xem, nếu như ngươi thành lập một Đạo Cung nhưng ngay cả thuộc hạ cũng không nghe theo ta, vậy lòng người không đồng nhất, tế tự mà chúng ta đạt được sẽ rất ít, việc tạo ra Bất Hủ sẽ vô cùng gian nan. Còn một điều nữa ta có thể nói cho ngươi, trên thực tế những người đoạt được bản nguyên biến dị đã đầu nhập vào ngươi đều bị một thứ đáng sợ đứng sau màn thao túng, đến một lúc nào đó nhất định sẽ cắn trả lại ngươi, làm cho ngươi chết không có chỗ chôn. Mà ta vừa mới thu được một ít bí mật từ trên người Cổ Đạo Tiên, nó có thể trợ giúp ngươi hóa giải những tai họa trong phương diện này, hay thậm chí là cùng nhau nghiên cứu ra những bí mật của Vô Bất Tử.
- Được, việc này ta có thể đáp ứng ngươi.
Nghe đến đây, Hồng Linh Sa suy tư cả nửa ngày rồi cuối cùng cũng gật đầu:
- Quả thật là ngươi đã có chút kinh nghiệm đối phó với Cổ Đạo Tiên. Nếu đã như vậy thì ngươi truyền kinh nghiệm ấy cho ta rồi chúng ta lại hợp tác, vậy thì sẽ có thể tiếp tục.
- Như ngươi mong muốn.
Thiên Đế cười lên ha hả:
- Chúng ta hợp tác vui vẻ. Mà thật ra trong suy đoán của ngươi cũng có chỗ sai lầm, việc Cổ Đạo Tiên bị Cổ Trần Sa bắt đi là do ta cố ý. Bởi vì cho dù ta có trấn áp được Cổ Đạo Tiên đi nữa thì cũng không có một chút tác dụng nào. Ta luyện hóa hắn ta không được, ngược lại nếu muốn vây khốn hắn ta thì sẽ phải tốn một lượng lớn tinh lực, thế nên ta để cho Cổ Trần Sa bắt hắn ta đi. Cổ Trần Sa thúc giục tu vi của mình để luyện hoá Cổ Đạo Tiên, sau đó hắn sẽ phải chống lại ý chí của thứ đồ vật đáng sợ kia, kiềm chế lẫn nhau, thực lực của hắn sẽ không liên tục tăng lên mà ngược lại sẽ còn bị suy yếu đi nữa. Vừa vặn nhân cơ hội này, chúng ta có thể phát triển lớn mạnh hơn, khiến cho thực lực của chúng ta đạt đến đỉnh cao. Tốt nhất là Cổ Trần Sa và cái thứ ý chí kia chém giết lẫn nhau đến ngươi chết ta sống, như vậy thì chúng ta còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận