Long Phù

Chương 1987: Khí số mới (1)

Chương 1987: Khí số mới (1)
Nhật Nguyệt Chi Chủ Hoa Minh Sa này là do Thiên Đế sáng tạo ra. Có thể nói, hắn ta thật sự trung thành tuyệt đối, không có một chút tư tâm nào.
- Bệ hạ, ngài là người duy nhất còn lại trong Thiên Đình này.
Thiên Đế xua tay một cái.
- Tương lai ngươi cũng sẽ có cơ duyên rất lớn. Ngươi hãy chờ thời cơ, đừng bỏ lỡ. Mau dẫn theo Quần Tinh xuống hạ giới đi.
Lập tức có một một luồng sức mạnh khổng lồ trực tiếp đưa Hoa Minh Sa vào bên trong Nhân Gian Giới. Sau đó, Thiên Đình hoàn toàn bị đóng kín lại, không tìm được bất kỳ dấu vết nào nữa.
Giọng nói của Thiên Đế vang lên bên tai Nhật Nguyệt Chi Chủ Hoa Minh Sa:
- Trong tương lai, người có duyên sẽ nhờ vào cơ hội và duyên phận mà trùng hợp tiến vào Thiên Đình, đạt được thần công và tu vi. Thiên Đình sẽ trở thành một truyền thuyết và hy vọng cổ xưa, nó cũng sẽ không thực sự xuất hiện trên thế gian này nữa. Hóa thân của Thiên Đình sẽ trở thành hy vọng và tồn tại trong lòng người. Trong tâm khảm của mỗi người, những khi tuyệt vọng, những khi mất đi tất cả mọi thứ, bọn họ sẽ coi Thiên Đình là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của Thiên Đình, cũng chính là sự thăng hoa của Thiên Đình.
- Sau khi ngươi xuống hạ giới, cho dù ngươi định làm như thế nào thì ngươi cũng có thể truyền bá lý niệm này. Thiên Đình chính là nơi hy vọng tồn tại. Chỉ cần mọi người còn có hy vọng thì Thiên Đình sẽ vĩnh viễn tồn tại, xuất hiện ở trong tâm trí tất cả mọi người.
Đây chính là Thiên Đế Chi Đạo.
Cứu Vớt Chi Đạo, Hy Vọng Chi Đạo, Cứu Thục Chi Đạo, mồi lửa cuối cùng.
Vào khoảnh khắc Thiên Đế ẩn giấu Thiên Đình, dường như hắn đã tìm hiểu ra một loại phép thuật và cảnh giới tu vi mạnh mẽ nào đó.
Bên trong Vận Mệnh Trường Hà, đột nhiên, khí số của con rồng hai đầu nhảy lên cao nhất bỗng tăng lên nhanh chóng. Một cái đầu trong hai cái đầu đó phồng lên rất nhiều, lộ ra hàm răng sắc bén như thể muốn cắn đứt cái đầu còn lại kia.
Cổ Trần Sa quan sát Vận Mệnh Trường Hà.
"Không tệ, không tệ. Thực lực của Thiên Đế lại tăng lên nữa rồi, cũng không hề bị giảm bớt chỉ bởi vì Thiên Đình bị suy yếu. Thật sự rất lợi hại. Nếu như hắn nuốt chửng Lão Tứ, hai bản nguyên lớn hợp nhất lại với nhau thì đúng là thật sự có thể xúc tiến khí số, nhảy ra khỏi Vận Mệnh Trường Hà của mình. Nhưng chuyện này cũng không là gì cả. Lão Tứ cũng không phải dạng vừa đâu. Hắn ta đã trở thành Vô Tổ từ rất lâu, đã tìm hiểu ra Vô Chi Đạo rồi. Không biết hắn ta có thể tiến vào Bất Hủ tầng thứ chín, cảnh giới Vô Bất Hủ hay không đây?"
Vận Mệnh Trường Hà nằm ngay trong lòng bàn tay hắn.
Một con sông dài, chập chờn và bất định. Tất cả sinh linh, thế giới, hư không, thời gian, thậm chí hết thảy vạn vật đều nằm dưới sự bao phủ của sông dài. Nhưng tốc độ chảy của con sông dài này lúc nhanh lúc chậm, dường như phương hướng tương lai đang sinh ra một loại biến dạng, có một loại sức mạnh to lớn đang đối đầu với sự khống chế của Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa biết có lẽ đây chính là dấu hiệu cho cái thứ đáng sợ kia sắp xuất thế.
Vèo!
Cổ Trần Sa ném Vận Mệnh Trường Hà sang một bên. Cơ thể khẽ động, hắn đi đến một nơi mà không ai có thể tiếp cận được.
Đây là một nơi sâu thẳm và tách biệt bên trong bầu trời phía bên kia tầng trời, nơi này không tồn tại bất kỳ thời gian và không gian nào cả.
Không gian này to lớn không thấy giới hạn, vô cùng rộng lớn, dường như nơi đây là cội nguồn của vạn vật. Hỗn Độn năm đó đã khổng lồ lắm rồi, nhưng lại hoàn toàn không là gì cả khi so sánh với nơi trước mắt này.
Nơi này đã không còn có thể được mô tả là lớn nữa, bởi vì nơi này dường như không có khái niệm về kích thước, cũng không có khái niệm về thời gian và không gian.
Đâu đâu cũng có một ý chí khủng khiếp tràn ngập ở khắp mọi nơi.
Ở khu vực trung tâm, một đống gì đấy lớn hơn rất nhiều lần so với Nhân Gian Giới đang ngọ nguậy. Thứ này không phải là vật chất, cũng không phải là năng lượng, nhưng không phải là phi vật chất, cũng không phải là phi năng lượng.
Khối vật chất này là sự tồn tại đáng sợ nhất được hình thành bởi sự tan vỡ và hợp nhất cùng với nhau của Thiên Đạo và Cổ Đạp Tiên.
Cuối cùng thì Cổ Trần Sa cũng đã đến nơi này. Tuy nhiên, hắn không thể diệt trừ và hấp thụ sự tồn tại khủng khiếp đó, bởi vì hắn phát hiện bên trong sự tồn tại khủng khiếp này đã thực sự đạt đến cảnh Bất Hủ tầng thứ chín, Vô Bất Hủ. Bây giờ, thứ đó còn mạnh hơn cả hắn rất nhiều.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Bản Nguyên Chi Cường quả thực rất đáng sợ.
Vù vù vù...
Nhưng vào lúc này, từng tiếng quỷ khóc thần gào vang lên. Bên trong bản nguyên và trung tâm, một khuôn mặt của con người hiện ra. Đó vậy mà lại là khuôn mặt của Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên.
Trong lòng Cổ Trần Sa hơi động.
"Phụ hoàng?"
Khuôn mặt cuả Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên này đột nhiên trở nên dữ tợn:
- Cổ Trần Sa, ngươi quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể đặt chân đến nơi đây.
- Ngươi giam cầm ý chí của ta nhằm mục đích muốn luyện hóa ta. Đáng tiếc ngươi căn bản không thể thành công được. Hơn nữa, phần ý chí của ta ở trên người Hồng Linh Sa và Trương Dịch Nhân chẳng qua chỉ là một phần trong cả nghìn tỉ của ta mà thôi. Chờ đến khi ta thật sự xuất thế thì sẽ hoàn toàn nuốt chửng ngươi, để ngươi chết không có chỗ chôn.
Đột nhiên, khuôn mặt của Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên này lại trở nên uy nghiêm:
- Thập Cửu hoàng nhi, ngươi làm tốt lắm.
- Ngươi cũng đã tới nơi đây, thậm chí cảnh giới của ngươi cũng đã vượt qua ta. Xem ra, các bố cục khác nhau của ta đã nhận được hiệu quả tương ứng. Sự dung hợp giữa ta và Thiên Đạo chắc chắn không phải đơn giản như là phép tính một cộng thêm một mà là một bước đột phá, từ đó tạo ra một vụ nổ sâu xa, thay đổi quy luật của thiên địa và vũ trụ. Nhưng khái niệm này chắc chắn cũng không phải là một điều tốt đẹp gì, vì lẽ đó mà cần ngươi phải đến để điều tiết và trấn áp nó.
Khuôn mặt của Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên này đột nhiên tiếp tục thay đổi, biến thành vẻ mặt dữ tợn:
- Cổ Trần Sa, tốt hơn hết là ngươi nên đi chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận