Long Phù

Chương 756: Chu toàn xảo diệu (2)

Chương 756: Chu toàn xảo diệu (2)
- Để ta giới thiệu bố cục của thời đại hiện tại với Võ Đế đại nhân nhé.
Võ Đế nhướng mày, tiếp nhận cỗ ý niệm này, sắc mặt biến đổi, dần dần lộ ra thần sắc không tin:
- Trẫm không tin! Sao thiên hạ lại xuất hiện đế vương còn cường đại hơn trẫm, hơn nữa Tế Thiên Phù Chiếu còn có thể dời đi, phù chiếu ngươi từng có được đã bay đi, mà ngươi không ngờ vẫn còn tất cả lực lượng.
- Võ Đế, đây không phải là thời đại của ngươi.
Cổ Trần Sa biết, trước mắt chỉ sợ là một đường sinh cơ của mình, Võ Đế đã sống lại này vô cùng đáng sợ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở, tu vi chỉ sợ cũng là nhị thập thất biến đến nhị thập bát biến, so với Cảnh Khưu thì mạnh hơn, nhưng vẫn không bằng lúc toàn thịnh năm đó:
- Ngươi biết vì sao năm đó ngươi lại thất bại không? Bởi vì thực lực quá yếu, không thể chống đỡ bá nghiệp, là bị mọi người liên thủ giảo sát, mà tình huống hiện tại, ta đã cho ngươi biết rốt cuộc là thế nào, ngươi cho rằng ngươi có thể lại một lần nữa thành lập được bá nghiệp à?
- Thế gian không ngờ lại có tồn tại cường hoành như Cổ Đạp Tiên? Ngay cả thiên đạo cũng có thể trấn áp? Tế Thiên Phù Chiếu cũng có thể bẻ vặn?
Võ Đế trầm tĩnh lại:
- Trẫm không tin, ta muốn thấy tận mắt. Ngươi đi cùng trẫm.
- Cũng tốt.
Cổ Trần Sa, biết Võ Đế này cũng không phải tà ma, năm đó sau khi nhất thống thiên hạ, thi triển rất nhiều thiện chính, trên cơ bản ý tưởng có chút tương tự với Thiên Phù Đại Đế, chỉ có điều lực cản quá nhiều, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Mà Thiên Phù Đại Đế thì dùng anh tư tuyệt thế, trấn áp tất cả, khai sáng ra kết quả hiện tại.
- Có điều, chẳng lẽ Võ Đế đại nhân muốn thành lập vương triều, khôi phục cơ nghiệp năm đó? Nếu là như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cho phép. Hiện tại thiên hạ bách tính yên ổn tường hòa, dần dần tụ tập sinh cơ, nếu có thể bình ổn phát triển mấy chục năm, thậm chí là trăm năm, chỉ sợ cũng sẽ chân chính tiến vào thời đại người người như rồng.
Sau đó Cổ Trần Sa lại nói:
- Cái này không phải chân lý mà Võ Đế ngươi kiến tạo Hóa Long Tháp à?
- Trẫm cũng muốn nhìn xem Thiên Phù Đại Đế này như thế nào? Lời ngươi nói không thể tin hết được. Phải mắt thấy mới là thật.
Võ Đế mặt không biểu tình, sau đó lại biến hóa, biến thành nho sĩ trung niên, giống như hiền giả uyên bác, Đế vương chi khí trên người cũng thu liễm toàn bộ.
- Đúng rồi, hiện tại kể ra cũng lạ, Tế Thiên Phù Chiếu rơi vào trong tay người Võ gia các ngươi, còn là nữ tử, tên là Võ Đương Không.
Cổ Trần Sa lại nói.
- Võ gia?
Võ Đế cười cười:
- Thế gia này mốc meo cổ hủ, thiếu phát triển, sao hiểu được lý niệm của trẫm? Có điều, trẫm ở rất nhiều nơi đều di lưu hậu thủ. Hiện tại giọt máu này thức tỉnh, có được một số lực lượng, phải khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh, nếu ngươi là có thể làm thần tử của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi vô số lợi ích.
- Lợi ích?
Cổ Trần Sa mỉm cười:
- Ta cứ dẫn Võ Đế đại nhân đi xem diện mạo của toàn bộ Thần Châu đại địa đã, năm đó Võ Đế đại nhân ghét nhất chính là Man tộc, vậy ta dẫn Võ Đế đại nhân đi xem tình huống biên ải Man Hoang trước nhé.
- Trẫm cũng đang có ý này.
Võ Đế đột nhiên vung tay lên, lập tức trên người Cổ Trần Sa có thêm một kiện áo giáp, áo giáp này trong suốt, người khác không nhìn thấy, nhưng Cổ Trần Sa lại cảm thấy toàn thân mình đều bị trói lại, dường như ngay cả pháp thuật cũng không thể thi triển:
- Đây là Khốn Tiên Giáp, trẫm vẫn phải phòng ngừa ngươi đào tẩu và liên hệ với ngoại giới đến vây giết trẫm, ta biết ngươi có một số thực lực, mà trẫm cũng chưa khôi phục, có khả năng bị ngươi liên thủ giảo sát. Cho nên dùng tiên giáp này để phong tỏa ngươi, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong khống chế của trẫm, nếu có dị động, chỉ cần ý niệm của trẫm khẽ động, tiên giáp này sẽ co rút lại, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Sắc mặt Cổ Trần Sa không thay đổi, thầm thôi động công pháp, quả nhiên thẩm thấu ra ngoài thân thể, sẽ bị áp chế, hắn dường như bị phong ấn ở trong đó rồi.
Nói cách khác, hiện tại hắn không thể phi hành, không thể động thủ với người khác.
- Nếu ngươi muốn phi hành, có thể thôi động lực lượng của bản thân tiên giáp.
Võ Đế lại nói:
- Tiên giáp này có thể khiến ngươi tiến hành phi hành rất nhanh, cũng có thể bảo hộ ngươi không bị người khác tập kích, nhưng chỉ vậy mà thôi. Ngươi muốn động thủ công kích người khác thì đừng hòng.
- Võ Đế làm việc đúng là cẩn thận.
Cổ Trần Sa cũng không phản kháng, hắn biết hiện tại bất kỳ sự phản kháng nào cũng là phí công, ngược lại sẽ bị Võ Đế kích sát.
Mặc dù Võ Đế không phải ma đầu tà ác, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người thiện lương, từng là đế vương nhất thống Thần Châu, sát phạt quyết đoán, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, đây là yếu tố mà đế vương phải có.
- Võ Đế đại nhân yên tâm, ta chỉ là muốn dẫn Võ Đế đại nhân đĩ ngắm non sông Thần Châu mà thôi.
Cổ Trần Sa nói:
- Ta không có thù hận gì với Võ Đế đại nhân cả, cũng đứng ở cùng một trận doanh, năm đó Man tộc, Tiên Đạo, Ma tộc, Yêu tộc, thậm chí Tam Đại Thiên Tôn đều là kẻ địch của Võ Đế đại nhân, ta nghĩ Võ Đế đã sống lại, khẳng định là muốn tìm bọn họ báo thù.
- Tam Đại Thiên Tôn!
Võ Đế nghe thấy từ này, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc cừu hận, căn bản không hề che giấu, có thể thấy được hận ý của hắn đối với Tam Đại Thiên Tôn quả thực là che trời phủ đất, khó có thể kiềm chế.
Năm đó Võ Đế vẫn lạc là không thoát được liên quan với Tam Đại Thiên Tôn, nếu không với thủ đoạn của Võ Đế, Thánh Nhân khác không làm gì được hắn, cũng chỉ có Tam Đại Thiên Tôn mới có thể tạo thành thương tổn đối với hắn.
- Năm đó trẫm thống trị thiên hạ, cũng là quần tinh rơi xuống, Thất Thập Nhị Địa Sát, Tam Thập Lục Thiên Cương tạo phản đảo loạn thiên hạ, mà hiện tại không ngờ là trăm ngàn tinh thần cùng rơi xuống, trẫm cũng vô cùng tò mò đối với điều này.
Võ Đế đột nhiên nắm lấy Cổ Trần Sa:
- Đi thôi, về Trung Thổ Thần Châu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận