Long Phù

Chương 467: Thương Sinh Bổ Thiên (1)

Chương 467: Thương Sinh Bổ Thiên (1)
- Yêu sương mù che lắp mặt trời, mây đen che bầu trời, ẩn!
Trên pháp đàn trong lòng núi, Thanh Bạch Nhị Xà vận chuyển pháp lực toàn thân, đột nhiên phun ra khói đen, trong huyệt động tối tăm không thấy năm ngón, thậm chí không thể cảm ứng được phương hướng.
Đây là Tiểu Tàng Nặc Càn Khôn Điên Đảo Mê Vụ Thuật trong Thiên Yêu Chi Thư.
Đó là môn tiểu thuật, nhưng trong đó cương khí biến hóa vô cung xảo diệu, nhất là lợi dụng Tiên Thiên cương khí vặn vẹo biến hóa, giấu kín từ trường, làm cho Nguyên Thần mất đi cảm ứng.
Nếu như lúc này có người đứng trên trời thi triển Thiên Nhãn Huyền Không cũng chỉ nhìn thấy lòng núi trống rỗng, không có cái gì.
Mấy ngày qua, Thanh Bạch Nhị Xà đã tu luyện có chút thành tựu với pháp thuật này, trên cơ bản có thể tránh đi rất nhiều tìm kiếm.
Cổ Trần Sa cảm ứng được, mấy ngày qua dùng Hồ Cô Thần miếu làm trung tâm, có rất nhiều cao thủ quan sát, thậm chí thật sự có cao thủ thi triển Thiên Nhãn Huyền Không quan sát.
- Xem ra Võ Châu thành tàng long ngọa hổ, chỉ sợ thật sự có Vũ Khúc Tinh chuyển thế xuất hiện? Nhất định không thể rơi vào trong tay tà ma ngoại đạo, phụ hoàng có ý để Tĩnh Tiên Ti thu nạp tất cả Tinh Thần chuyển thế nhét vào Tĩnh Tiên Ti.
Cổ Trần Sa âm thầm suy nghĩ trong nội tâm.
Vài ngày qua, hắn cũng nhìn thấy không ít phương pháp tu hành trong Thiên Yêu Chi Thư, năng lực tìm hiểu vượt qua Thanh Bạch Nhị Xà gấp trăm lần, nhưng hắn chỉ quan sát những phương pháp tu hành kia mà thôi, Thiên Yêu Chi Thư giá trị lớn nhất chính là bản thân văn tự, còn có quy tắc chung ngày đó.
Quy tắc chung là trình bày liên hệ giữa sinh linh và thiên địa, còn có sinh mạng áo nghĩa.
Thanh Bạch Nhị Xà không có thể hiểu được, Cổ Trần Sa tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, tìm hiểu nhân thế tang thương, tinh thông yêu ma chi đạo, khổ đọc lịch sử điển tịch, nhân đạo biến hóa, triều đại thay đổi, thăng trầm, gần như có vài phần cộng minh với Thượng Cổ Yêu Thánh, tự nhiên đạt được rất nhiều.
- Thanh Bạch Nhị Xà có được Thiên Yêu Chi Thư, tuy ta không ham, cuốn sách này không phải chuyện đùa, không thể rơi vào trong tay Yêu tộc, sẽ dựng lên đại địch cho triều đình. Ta phải nghĩ biện pháp, độ hai Xà này nhập môn hạ của ta, trở thành người trong Tĩnh Tiên Ti.
Cổ Trần Sa nghĩ tới việc này.
Công pháp ghi chép trên Thiên Yêu Chi Thư chỉ là phụ, bản thân cuốn sách này ẩn chứa Yêu đạo huyền cơ, chí bảo này không dưới Bất Chu Toàn Cung, dùng tu vi của Thanh Bạch Nhị Xà, có thể học được công pháp trong sách đã là rất tốt rồi, quả quyết không cách nào giữ được pháp bảo như thế.
Nếu mang về, bảo vật này sẽ rơi vào trong tay người Vạn Long sào, sẽ bất lợi cho giang sơn xã tắc.
Đây cũng là nguyên nhân Cổ Trần Sa chưa từng rời đi.
Hư... .
Thanh Bạch Nhị Xà tỉnh lại, Bạch Xà nói:
- Nội dung ghi lại trong Thiên Yêu Chi Thư quả nhiên thâm bất khả trắc, chúng ta tìm hiểu như vậy, mới miễn cưỡng biết rõ một môn pháp thuật, trong đó ghi chép tu hành chính thức, Thiên Yêu Đạo Quả, Thiên Yêu Hàng Thần Pháp, Thiên Yêu Chuyển Sinh Pháp đều xem không rõ, xem ra cuốn sách này không tìm hiểu trăm năm sẽ không tìm ra đầu mối gì.
- Tỷ tỷ, nghe đồn trong sách tự thành thế giới, trong đó có vô số bảo tàng, chúng ta mở không ra.
Tiểu Thanh nhíu mày:
- Nếu có thể mở ra thế giới trong sách, lấy ra một ít đan dược, tu vi của chúng ta sẽ tăng lên rất nhanh.
- Mở ra thế giới trong sách, lấy ra trân tàng, không phải chúng ta có thể làm được, chúng ta nhớ kỹ công pháp trong sách, sau đó cầm sách giao cho Thiếu chủ, lão chủ nhân sau lưng Thiếu chủ tu vi thông thiên triệt địa, tất nhiên sẽ mở ra, đến lúc đó ban thưởng cho hai người chúng ta, tất nhiên cũng hưởng thụ vô cùng.
Bạch Xà nói.
- Tiểu sinh có chuyện muốn hỏi, Thiếu chủ trong lời hai vị là người phương nào?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, Thiếu chủ chính là Đại công tử Vạn Long sào con của Yêu Thánh lão chủ nhân.
Tiểu Thanh nói.
- Tiểu Thanh, không được tiết lộ thân phận Thiếu chủ.
Bạch Xà quát.
- Sợ cái gì, người đọc sách lại không hiểu.
Tiểu Thanh chẳng hề để ý:
- Chậc chậc, không đơn giản, tỷ muội chúng ta lúc tu luyện, ngươi lại vô thanh vô tức đột phá Võ Đạo Tông Sư.
Cổ Trần Sa tăng cường tu vi của mình một chút, giả vờ đột phá đến phàm cảnh tứ trọng đăng phong tạo cực Tông Sư cảnh, tuy chút tu vi này không là gì trong mắt Thanh Bạch Nhị Xà nhưng cũng làm cho thân phận tú tài của Cổ Trần Sa sau khi ra ngoài sẽ có giá trị rất lớn.
- Chút tu vi của tiểu sinh không đáng nhắc tới trong mắt Tiên tử.
Cổ Trần Sa vội vàng nói:
- Nhưng mà hai vị Tiên tử, chúng ta khi nào đi ra ngoài, ở trong lòng núi mấy ngày qua, ta cảm thấy bực bội.
- Tú tài ngươi không chịu nổi chút tịch mịch này, còn muốn tu thành võ học? Ta nhìn ngươi ăn nói chậm rãi, nghĩ đến ngươi rất có học vấn, hiện tại xem ra, đều là giả vờ ra mà thôi.
Tiểu Thanh giống như rất thích làm xấu mặt thư sinh trước mặt.
- Công tử, chỉ sợ ngươi phải chờ thêm.
Bạch Xà nói:
- Chúng ta phải chờ tin tức của Thiếu chủ.
Thời điểm nàng nói chuyện, đột nhiên trên người một miếng phù lục bay lên, sau đó thiêu đốt, hóa thành quang ảnh, thượng diện xuất hiện rất nhiều kiểu chữ, sau đó biến mất.
- Thiếu chủ đến rồi, đang ở trong Võ Châu thành, bảo chúng ta đi gặp mặt.
Bạch Xà vui vẻ nói:
- Có Thiếu chủ đến đây chủ trì đại cục, việc này đã xác định rồi.
- Có nên mang tú tài này đi hay không?
Tiểu Thanh nói.
- Đương nhiên phải mang đi, hắn đã xem qua Thiên Yêu Chi Thư, không thể để hắn lưu trên giang hồ, dẫn hắn gặp Thiếu chủ, hi vọng Thiếu chủ định đoạt, nếu như được Thiếu chủ tài bồi, lưu lại làm quân cờ, về sau cũng có lợi thật lớn.
Bạch Xà có chủ ý.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Trần Sa bị nàng dùng cương khí quấn quanh, bay ra khỏi lòng núi, một đường bay thẳng tới Võ Châu thành.
Võ Châu thành phòng thủ sâm nghiêm, cao thủ nhiều như mây, hơn nữa tường thành cực cao, phía trên còn có các loại cự nỏ thiết pháo, thậm chí còn có Hỏa Phù Thương loại mới nhất của Thiên Công Viện, dù cho Đạo Cảnh bốn năm biến tới cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Nhưng mà Thanh Bạch Nhị Xà là cao thủ Đạo Cảnh tám biến, lại luyện thành pháp thuật điên đảo càn khôn, tăng thêm hiện tại là ban đêm, xuyên qua tường thành vào thành cũng dễ dàng.
Hai nữ mang theo Cổ Trần Sa đáp xuống một sân nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận