Long Phù

Chương 1203: Phú Quý Sơn (1)

Chương 1203: Phú Quý Sơn (1)
- Nhất Khốc huynh, lại thấy Phú Quý Sơn này thế nào?
Bay đến vùng trời, Phúc Thọ Thần không lập tức hạ xuống, mà là đang quan sát kỹ càng, quả nhiên ở phía dưới Phú Quý Sơn xuất hiện một sơn động đen xì, sâu trong sơn động có quang mang lấp lánh, không biết thông tới đâu.
Mà trên núi, rất nhiều miếu thờ đổ nát, loáng thoáng có thể nhìn thấy khí tức hương khói cường thịnh năm đó.
- Phú Quý Sơn này giống như đỉnh vàng, có hình dạng của phú quý, nhiều năm qua tụ tập địa mạch, hương khói tưới tắm, người nuôi núi, núi nuôi thần, thần tụ núi, hợp thành một tuần hoàn hoàn mỹ, cũng có chút không tồi.
Cổ Trần Sa nói:
- Núi không cao, có thần thì linh, nơi này từ thượng cổ đã bắt đầu hiến tế Lộc Thần, dân gian ghi chép, rất nhiều sĩ tử sau khi hiến tế, về sau đều có được vận làm quan, lên làm quan lớn, có chuyện linh nghiệm như vậy, hương khói của núi này lập tức trở nên tràn đầy, dưới sự tích lũy của năm tháng, núi này cũng thành có linh tính. Trở thành một nơi phúc địa.
- Lời này không sai, có thể nói ra những lời như vậy, đủ có thể nhìn ra được Nhất Khốc huynh cũng có nhiều tâm đắc đối với tham ngộ Tiên Đạo, tương lai là không thể đoán định.
Phúc Thọ Thần càng lúc càng thưởng thức Cổ Trần Sa.
- Đa tạ sự khen tặng của Vô Lộc huynh, năm đó sở dĩ của Ngũ Quỷ Tông của ta bị phá diệt, kỳ thật cũng chính là như vậy, tu hành Quỷ Đạo, hiến tế Tà Thần, vốn không phải chuyện tốt. Hơn nữa mấu chốt là, Tà Thần sớm đã vẫn lạc, cho nên hiến tế cũng không được đáp lại. Tông chủ Quỷ Hận Sầu của Ngũ Quỷ Tông chúng ta kỳ thật muốn tụ tập đủ tín ngưỡng, sau đó khiến cho Tà Thần sống lại, như vậy, hắn cũng có công lớn, có thể có được sự ban thưởng lớn nhất của Tà Thần, nhưng bản thân cách suy nghĩ này chính là sai lầm.
Cổ Trần Sa nói ra bí mật của Ngũ Quỷ Tông năm đó, khiến cho Phúc Thọ Thần càng tin hơn.
- Nguyện nghe tường tận hơn.
Phúc Thọ Thần dường như vẫn vẫn đang chờ cơ duyên:
- Chúng ta hạ xuống đi, dừng lại lâu trên không trung, khó tránh khỏi tiêu hao Tiên thiên cương khí, nếu cương khí tiêu hao quá kịch liệt, đến lúc đó gặp phải tình huống, sợ rằng chúng ta khó có thể xử lý.
Kỳ thật với tu vi của Phúc Thọ Thần, xé rách không gian, chuyển núi dời biển cũng dễ như trở bàn tay, có điều hắn vẫn phải ngụy trang, chủ yếu nhất chính là không muốn dẫn tới sự chú ý của Tĩnh Tiên Ti.
Nếu không Tĩnh Tiên Ti có thể sẽ trấn áp hắn.
Đừng nói Phúc Thọ Thần, cho dù là Phúc Lộc Thọ tam thần chân chính thời thượng cổ hàng lâm, khôi phục tới thực lực lúc toàn thịnh, gặp phải Tĩnh Tiên Ti bây giờ cũng phải nhượng bộ lui binh, Trung Thiên Thế Giới cho dù là chân thần cũng không thể ngưng tụ.
Nói chuyện với Phúc Thọ Thần lâu như vậy, Cổ Trần Sa biết suy nghĩ thực sự trong lòng thần này là lẻn vào Tĩnh Tiên Ti, tiến hành một loạt âm mưu quỷ kế.
Hai người hạ xuống Phú Quý Sơn này.
Lúc này, trên Phú Quý Sơn toàn bộ đều là tu sĩ, đều đang thăm dò sơn động xuất hiện trên núi, nhưng không dám xâm nhập, hiển nhiên là có tu sĩ tiến vào trong đó rồi ăn quả đắng.
- Sâu trong sơn động này, không phải thông tới lòng đất, mà là thông tới một thời không khác, thời không đó vô cùng quỷ dị, tựa hồ là mê cung thời không mà Lộc Thần thượng cổ bố trí?
Cổ Trần Sa vận chuyển Thiên Đạo Pháp Lực, tiến vào thăm dò, liền phát hiện rất nhiều manh mối.
Rất hiển nhiên, Lộc Thần cũng đã phát hiện điều này.
Đúng lúc này, rất nhiều tu sĩ nóng lòng muốn thử, muốn đi vào trong sơn động thăm dò, mà sâu trong sơn động lại có một đạo quang mang bắn ra, trong quang mang bọc lấy một bảo bối giống như rồng mà không phải rồng, giống như rắn mà không phải rắn.
Bảo bối này phóng lên cao, muốn ở trong quang mang bay ra bốn phương tám hướng.
- Bảo bối xuất thế...
Rất nhiều tu sĩ đều phát ra Tiên thiên cương khí để chặn lại, đáng tiếc là căn bản không có tác dụng, lực lượng của bảo bối quá mạnh, phá tan tất cả chướng ngại, thế như chẻ tre.
Có tu vi tu sĩ nông cạn, thậm chí bị chấn động mà phun ra máu.
- Đây là một thanh thần kiếm.
Tâm linh Cổ Trần Sa khẽ động, nhìn động tác của Phúc Thọ Thần, hắn đã sớm nhìn ra được, quang mang giống như rồng mà không phải rồng, giống như rắn mà không phải rắn này là một thành bảo kiếm hình thù kỳ lạ, uy lực cực lớn, cơ hồ có thể đánh đồng với Trảm Lôi mà Võ Thánh luyện chế.
Loại này tất nhiên không bằng kỳ trân thái cổ như Tam Giới Ấn, Bất Chu Cung, nhưng cũng không tầm thường, nếu là một cường giả Đạo cảnh nhị thập biến Tụ Tán Vô Thường sau khi có được, tay cầm kiếm này, có thể gây thương tổn tới cường giả nhị thập ngũ biến Bất Tử Chi Thân.
Ước chừng vượt qua năm cấp bậc.
Bình thường mà nói, tu sĩ nhị thập ngũ biến có thể tùy ý nghiền ép tu sĩ nhị thập biến, hoàn toàn là đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng nếu cộng thêm loại bảo bối này thì chưa chắc.
Cho nên bảo này vừa xuất thế, vô số tu sĩ đều cảm thấy trong lòng như có lửa cháy.
Một tu sĩ phát ra thủ đoạn mạnh nhất, hắn truy kích theo, giơ tay lên, lập tức liền có một đạo đan khí vắt ngang trường không, hơi ngăn cản bảo này lại, sau đó nhục thân của hắn biến hóa, biến thành nhỏ nhất, muốn bám vào thân kiếm.
Đây là một nhân vật Đạo cảnh thập cửu biến Đại Tiểu Như Ý.
Nhưng bất kể là tu sĩ này thôi động chiêu thức cả người, cũng chỉ có thể hơi ngăn cản kiếm này một chút, muốn hàng phục kiếm này, sợ rằng cần cường giả cảnh giới nhị thập lục biến Vạn Pháp Quy Nhất mới có thể làm được.
Phúc Thọ Thần không xuất thủ, theo hắn, thanh kiếm này chỉ là một kiện trong bảo tàng của Lộc Thần mà thôi, hiện tại nếu hắn thu lấy, khó tránh khỏi bại lộ, bị dẫn tới Tĩnh Tiên Ti thì có chút không hay.
- Kiếm này chính là một thanh trong Bách Quan Kiếm mà Lộc Thần luyện chế. Nghe đồn, Lộc Thần dựa theo bổng lộc và chức quyền của quan viên thượng cổ, luyện chế Bách Quan Kiếm, tổng cộng có hơn mấy trăm thanh, uy lực còn lớn hơn Bách Bảo Tiên Hà mấy lần. Dù sao cũng là chân thần thượng cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận