Long Phù

Chương 977: Nhật Nguyệt Ti (1)

Chương 977: Nhật Nguyệt Ti (1)
Phật tông Viễn cổ đã biến mất từ sớm, cơ hồ cả vạn năm qua cũng chưa từng xuất hiện trên thế gian, nhưng Cổ Trần Sa cảm thấy khẳng định vẫn có đạo thống sẽ có được truyền thừa.
Trong thiên địa đại biến, bọn họ lại lộ ra manh mối, vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Có lẽ trong thiên địa đại biến, có thể đạt được lợi ích to lớn nào đó.
Trong mỗi lần đại kiếp, loạn thế tiến đến, đều sẽ có anh hùng hoành không xuất thế, đây là vận số trong kiếp số. Ai có thể nắm lấy, người đó có thể tiếu ngạo mấy vạn năm.
Cái này chẳng khác nào là loạn thế thay đổi triều đại trong dân gian, dám đánh dám liều, có thể phong hầu bái tướng, gia tộc phú quý.
Cổ Trần Sa cũng một mực đang suy nghĩ vấn đề này, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho anh hùng xuất hiện lớp lớp trong loạn thế.
Hoặc là bởi vì làm xáo trộn trật tự nào đó, khiến cho tiềm năng của con tiềm năng có được phóng thích?
Những thế sự tang thương, càn khôn biến hóa này, nếu suy xét kỹ, đều có thể đẩy nhanh tốc độ tăng cường tu vi, có lợi ích to lớn đối với ngộ đạo.
- Huynh đài họ gì? Lần này kích sát được bao nhiêu ma đầu rồi?
Cổ Trần Sa chắp tay.
- Tại hạ họ Tần, tên một chữ Hán.
Sĩ tử thanh niên nói:
- Lần này hổ thẹn, chỉ giết không đến một ngàn đầu ác ma, trong đó Đạo cảnh trở lên cũng chỉ là chính là mấy chục con mà thôi, những ma đầu chút đó liên tiếp nổi lên, cũng tinh thông trận pháp, nối liền một thể, thường thường là không làm gì được.
- Nhưng dùng thủ pháo bắn, khiến cho chúng phân tán, sau đó riêng lẻ.
Cổ Trần Sa nói.
- Tuy uy lực của đạn pháo trong thủ pháo lớn, nhưng khó có thể mang theo.
Tần Hán nói với Cổ Trần Sa:
- Ta thấy huynh đài thong dong bình tĩnh, tu vi nhất định là trên ta, còn chưa thỉnh giáo đại danh.
- Tại hạ Phương Lâm.
Cổ Trần Sa lại bịa ra một cái tên, có điều này cũng có thân phận để tra:
- Chỉ là bất tài nhưng có được mấy phần kỳ ngộ, lần này đến Nghiệt Châu tu hành, giết một số ma đầu đổi lấy tài phú là một mặt, mặt khác muốn xem đại thế của thiên hạ này rốt cuộc thế nào, người đọc sách chúng ta phải biết nhìn xa hơn bách tính bình thường mới có thể xu cát tị hung, nếu không loạn thế vừa tới, bất kỳ ai cũng sẽ bị cuốn vào trong nước lũ, không thể thoát thân.
- Xem ra huynh đài không đánh giá cao triều đình à?
Tần Hán cũng cảm thấy hứng thú:
- Đương kim triều đình vẫn là chính trị rõ ràng, không ngừng mở mang bờ cõi, bách tính dân gian cũng không có oán khí, người người đều an cư lạc nghiệp, dân cư hàng năm đều gia tăng kịch liệt, ta thấy vẫn còn rất nhiều năm khí vận.
- Thế cũng chưa chắc, Võ triều mấy ngàn năm trước cũng chính vào lúc hưng thịnh nhất đột nhiên ma tai bùng nổ, sau đó liền chia năm xẻ bảy, cuối cùng thiên hạ đại loạn, trải qua trăm năm hắc ám, mới chậm rãi khôi phục nguyên khí.
Cổ Trần Sa nhìn Tần Hán:
- Huynh đài cũng đọc thuộc sách sử, chắc cũng biết điểm này chứ.
- Đích xác là vậy.
Tần Hán kinh ngạc nói:
- Đương kim thiên hạ đúng là cực kỳ cường thịnh, dưới thịnh thế, tất có gian nan khổ cực, triều đình thiếu lực ngưng tụ, tuy có Thái tử, nhưng căn bản không có uy tín, không có sức hiệu triệu, Thượng Thư Phòng còn có nương nương Giám Quốc, các đại thần không biết nghe ai, tâm đều tán, mỗi người có tính toán riêng, cũng là Tĩnh Tiên Ti ra sức duy trì cục diện, không để nó sụp đổ, cũng là hiếm có.
- Tần Hán huynh quả nhiên cùng chung cái nhìn với ta, có điều dưới tổ sập làm gì có trứng lành, nếu ma tai bùng nổ, càn quét thiên hạ, chúng ta đi con đường nào?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Cũng chỉ có thể trốn vào núi rừng, rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, thiên hạ này to lớn, chỗ dung thân rất nhiều.
Tần Hán thở dài:
- Sau khi tu luyện có thành tựu lại rời núi đi cứu vãn bách tính.
- Ta thấy kế này không được.
Cổ Trần Sa xua tay:
- Lần này ma tai to lớn, chính là trước giờ chưa từng có, từ trên xuống dưới, sợ rằng đều ở trong kiếp số, khó có thể đào thoát, với thủ đoạn của huynh đài, chỉ sợ cũng không trốn được xa, một tu sĩ Ma tộc từ cửu biến trở lên hoàn toàn có thể đuổi kịp.
- Ma tộc chiếm Trung Thổ Thần Châu, lấy đây làm cứ điểm, khuếch tán ma uy ra ức vạn dặm, cho dù chúng ta là tu thành Kim Đan, cũng không thoát khỏi phạm vi đuổi giết.
Tần Hán nghĩ nghĩ một chút, đúng là như vậy.
- Không sai, như triều đình chúng ta hiện tại, ở khắp nơi thiết lập cơ cấu, cổ vũ dân gian kích sát ma đầu, thu hoạch phần thưởng, mà nếu Ma tộc chiếm Trung Thổ Thần Châu, cũng sẽ như vậy, để cao thủ Ma tộc đuổi giết cao thủ nhân loại khắp nơi, lúc đó, chính là tận thế của nhân loại.
Cổ Trần Sa nói:
- Lúc đó, thần trong nhân loại sợ rằng cũng không thể chỉ lo thân mình.
- Nói rất đúng!
Lúc này, một đám sĩ tử cũng ghé tới:
- Hiện tại chúng ta ngàn vạn lần không thể có suy nghĩ trốn tránh, không Ma tộc chiếm đại thế, sợ rằng thật sự là thiên hạ to lớn, chúng ta cũng không có chỗ dung thân, giống như chuột chạy qua đường, đối mặt với sự đuổi giết của Ma tộc, lo sợ không có ngày kết thúc. Hiện tại vừa bắt đầu, người trong thiên hạ phải đoàn kết lại, dũng mãnh tiến lên, chém giết ngươi chết ta sống với Ma tộc.
- Không sai, người đọc sách chúng ta chính là lực lượng trung kiên của thiên hạ, cần phải đứng ra chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận